Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kỹ nữ hoàn lương - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:17:37
Lượt xem: 442

Hài tử của Phù Dung được ta nhờ người gửi đến nhà họ Liễu ở Giang Thành, vừa mới sinh xong, Phù Dung đã thẫn thờ nhìn ra cửa rơi hai hàng nước mắt.

 

"Tỷ tỷ, tỷ nghĩ muội sẽ vui sao?"

 

Ta thở dài: “Thân phận của tỷ muội chúng ta ai cũng biết, tìm đâu ra một tướng công tốt bây giờ?”

 

Phù Dung rơm rớm nước mắt: “Quý Lệ Hân thì sao, ngài ấy không thể làm gì sao?”

 

Ta lắc đầu, không nói một lời nào trở về phủ.

 

Hôm nay, một vị khách quý đã đến cửa, là Chu Mạt Nhan, thế tử phi được chỉ định của Quý Lệ Hân.

 

Quý Lệ Hân từ chối hôn sự, Chu tướng quân tức giận đến mức cáo bệnh ở nhà, hắn đã không đến công đường gần hai tháng.

 

Ta xoa cổ, Quý Lệ Hân cứ thích cắn như sói, vết đỏ trên cổ quá lộ liễu, dù có kéo mạnh cổ áo lên cũng không che được.

 

Chu Mạt Nhan nhìn ta như thể nàng ta sẽ c.h.é.m sống ta, khinh bỉ nhìn ta như mọi kỹ nữ quyến rũ đi ra từ kỹ viện.

 

Chu Mạt Nhan tức giận đến quay mặt đi không chịu nhìn nữa, nàng ta chỉ chế nhạo: “Từ khi nào ánh mắt của Quý Lệ Hân trở nên tầm thường như vậy?”

 

Ta ngả người ra sau ghế, cong queo như cái xác không xương.

 

"Chu tiểu thư đoan trang hiền thục, nhưng chính là không làm thế tử gia vui vẻ. Ngài chính là thích kiểu dáng như tiện nữ, tiện nữ làm sao có thể từ chối."

 

Chu Mạt Nhan cắn môi, nhất thời không nói nên lời. Ta sợ nàng ta nổi giận nên nhỏ giọng rót cho nàng ta chén trà.

 

Chu Mạt Nhan không đánh giá cao điều đó, nàng ta làm đổ trà như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, nó vô tình làm đổ lên váy áo ta, khiến ta rùng mình.

 

Ta vẫn cười: "Vốn tưởng rằng Chu tiểu thư là người hào hiệp, thì ra là lại tự ti như vậy."  

 

“Ngươi có ý gì!" Một đôi mắt đẹp cơ hồ phun ra lửa, Chu Mạt Nhan dứt khoát đứng lên hắt nước còn lại lên mặt ta.  

 

"Tiện nữ, ngươi xứng đáng trêu chọc ta sao?"

 

Nàng ta giận dữ bước ra ngoài và tình cờ đụng phải Phù Dung. Người sau khiêm tốn hành lễ, Chu Mạt Nhan ngẩng mặt lên liền giật mình.

 

Người bên ngoài không biết Phù Dung mang thai, họ chỉ biết Phù Dung là muội muội ta. Bây giờ muội ấy có một khuôn mặt tiều tụy, ta sợ ai nhìn thấy sẽ nghĩ rằng ta đã bạc đãi muội ấy.

 

“Là đại tỷ, một mình ngươi ăn đủ no, sao ngay cả bát canh cũng không muốn nhường cho muội muội?”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-nu-hoan-luong/12.html.]

Ta vừa mới chải đầu xong, nghe Chu Mạt Nhan nói như vậy mới cảm thấy buồn cười.

 

"Chu tiểu thư vẫn là nên quan tâm bản thân nhiều hơn, còn tốt hơn là tiểu thư hoàn toàn không ăn được."

 

“Ngươi!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, giống như càng nhìn ta càng cảm thấy bẩn.

 

Từ đầu đến cuối, Quý Lệ Hân không hề xuất hiện, hắn lười biếng quấn trong một chiếc áo choàng lớn, nằm trước đống lửa than và đọc sách.

 

Hàng lông mi dài và mảnh, đổ một bóng nhỏ trên khuôn mặt trắng như ngọc.

 

Ta bước đến gần hắn, Quý Lệ Hân ôm ta vào lòng. Lông cáo mềm mại, dễ chịu khiến người ta muốn nằm ngủ thật thoải mái.

 

“Mùa đông sắp qua rồi.”  Kỷ Lệ Hận nói: “Khi mùa đông qua đi, nàng sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới.”

 

Hắn vuốt ve những đường vân trên lòng bàn tay ta, ánh mắt sâu thẳm như nước.

 

"Có những thứ chỉ nói suông thôi, nhưng kể từ bây giờ, vận mệnh của nàng sẽ không còn ai kiểm soát nữa, nó do nàng quyết định."

 

Ta nhắm mắt lại và để mình chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Gió tháng hai rất nhẹ, cơ thể của Phù Dung cuối cùng khỏe lại và muội ấy đã có thể đi lại bình thường. Đi lại giữa các vương tôn quý tộc, muội ấy dường như đột nhiên nở rộ từ trong nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình quyến rũ.  

 

Ta kéo muội ấy trở về, Phù Dung chất vấn ta: "Vì sao, đều từ kỹ viện đi ra dựa vào cái gì tỷ có thể được Quý Lệ Hân sủng ái, còn muội thậm chí không thể tìm thấy một tương lai tốt đẹp cho mình!"

 

Ta tát vào mặt muội ấy, cố gắng thức tỉnh muội ấy. Phù Dung ôm mặt khóc và bỏ đi ngay trong đêm hôm đó.

 

Ta đã không tìm kiếm Phù Dung, nhưng muội ấy đã trở lại vào ngày hôm sau như mong đợi, đầy tuyệt vọng, cô đơn: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự không có tìm muội, một chút cũng không quan tâm muội sao?"

 

Ta mặc kệ muội ấy, Quý Lệ Hân mấy ngày nay bận rộn đến mức gót chân không chạm đất. Hắn làm sao có thể quan tâm đến chuyện nội viện, còn bận tranh thủ các quan cho kịp. Có lẽ Phù Dung biết mình thiếu hiểu biết nên một ngày sau đã đến xin lỗi ta.

 

Vừa đúng lúc Quý Lệ Hân cũng trở về, mặt trời vừa lúc, ngoài cửa sổ một đóa hoa đào nở rộ.

 

Cơ thể ta đột ngột chìm xuống, ta nôn ra một ngụm m..áu lớn.

 

Quý Lệ Hân kinh hoàng chạy tới, ta ngã vào vòng tay hắn, chẳng mấy chốc không nhìn thấy khung cảnh trước mặt. Ta chỉ có thể nghe thấy hắn gọi một cách lo lắng, gần như khóc ra m..áu.

 

Phù Dung hoảng sợ vấp ngã và tiếp tục nói: “Không phải muội, không phải muội, là Chu Mạt Nhan kêu muội làm!"

 

Ta nắm chặt ve áo của Quý Lệ Hân: "Đừng g..iết muội ấy."

 

Loading...