Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kinh ! Phật tu ta cứu vớt là hắc tâm liên - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-11 17:02:22
Lượt xem: 39

Khi Khanh Linh đến núi Kim Uyên, trước tiên nàng dò hỏi quỷ ảnh trong vùng, không biết vì sao Cố Vọng vẫn chưa đến.

Khanh Linh không hứng thú với những thứ trong Thần giới, dù sao chúng đều là những đồ vật sau này nàng không thể mang theo, cũng dùng không đến, cho nên cũng không định tìm cái gì.

Nàng tùy ý đi về phía trước được một đoạn, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói và tiếng bước chân dồn dập.

“Chạy đi đâu?!”

“Tu sĩ nhà ai mà tay chân lại dơ bẩn như vậy! Đó chính là kiếm và bùa chú mà sư phụ ban cho ta!”

“Để ta bắt được thì hắn ch.ế.t chắc!”

“Phía trước không phải có người sao?”

Khanh Linh khẽ nhúc nhích lỗ tai, nàng không muốn vướng vào chuyện rắc rối, vì thế thân thể chợt lóe, nhảy lên một cây linh quả cành lá rậm rạp gần đó, giảm thiểu sự tồn tại của mình đến thấp nhất.

Lá cây linh quả che phủ nàng lại, nàng lại là Quỷ Chủ, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện nơi này có người.

Khanh Linh dựa vào trên cây, ngắm nghía linh quả trước mặt, trông cũng khá ngon, nàng bèn vươn tay hái xuống một quả: Vẫn là ở chỗ này chờ Cố Vọng đi.

Vừa hái quả trên cây xuống thì lá cây khẽ rung rinh một chút, Khanh Linh cũng không hề để tâm.

Nàng mới cắn một miếng linh quả, chợt nghe được một tiếng “Xì” không rõ ràng.

Khanh Linh hơi dừng lại, mắt nhìn đồ vật trong tay, thử cắn thêm một miếng, lại không nghe được tiếng gì.

Ảo giác sao?

Nàng nhanh tay hái linh quả thứ hai, Thần giới này quả nhiên là một nơi tốt, ăn linh quả xong, thân thể nàng giống như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khanh Linh ngẫm nghĩ, định bụng hái thêm một ít mang đi, để sau này có thể cho Cố Vọng ăn.

Nhưng khi nàng mới hái được mấy quả, bên cạnh liền có âm thanh ồm ồm truyền đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng hái nữa!”

Khanh Linh: “……”

Nàng quay đầu, xác định bên cạnh mình không có ai.

Còn có người hành tung quỷ quyệt hơn một Quỷ Tu như nàng sao?

Khanh Linh cảm thấy có chút kỳ quái, nàng lại quay đầu lần nữa, đột nhiên hoảng sợ, vốn dĩ nơi này không có người, không biết từ khi nào lại xuất hiện một búp bê nhỏ khoảng ba tuổi, môi hồng răng trắng, vấn tóc bằng cây trâm gỗ, trên cây trâm còn treo một quả gỗ nhỏ.

Nếu không đột nhiên xuất hiện, đúng thật là đáng yêu vô cùng.

Búp bê nhỏ cau mày, vò tóc mình, không vui nhìn cô: “Ăn vào bụng thì thôi đi, còn dám hái cho vào túi!”

Trong tay Khanh Linh vẫn đang cầm một linh quả còn chưa kịp bỏ vào túi.

Khanh Linh: “Ngươi là……”

“Không phải chuyện của ngươi."

Búp bê nhỏ làm mặt hung hãn nói, “Trái cây này là của ta! Ngươi không được hái nữa!”

Cũng chưa từng nghe nói, có thứ gì trong Thần giới có chủ.

Khanh Linh im lặng, nhìn cây trâm gỗ của nó, trong lòng có một ý tưởng.

Cô rất biết nghe lời đem linh quả trong tay nhét vào tay búp bê nhỏ: “Xin lỗi."

Sau đó đứng dậy rời đi.

Nếu tiểu cô nương này thật sự là Thần Mộc, vậy cô phải mau mau tránh đi mới được, mục đích của cô không phải tới tìm Thần Mộc.

Khanh Linh từ trên cây nhảy xuống.

Cây ăn quả phía sau vang lên tiếng xào xạc cùng với giọng nói càu nhàu của búp bê nhỏ cài trâm kia: “Tính ra ngươi cũng biết điều đấy."

Nàng mới đi tới phía trước không xa, phía sau lại có tiếng động.

Khanh Linh có chút bất lực, Thần giới này thật đúng là kho châu báu, người đi lại có người đến.

Nàng cảnh giác quay đầu lại, bỗng nhiên một Tiểu Đoàn Tử màu xanh lá lao đến trước mặt, Tiểu Đoàn Tử chui thẳng vào trong lòng nàng, Khanh Linh bị ép phải đón lấy.

Ngay sau đó, Tiểu Đoàn Tử kia biến thành một linh quả.

Khanh Linh tưởng tượng lại mùi vị của linh quả lúc nãy, nhìn nhìn lại “trái cây” trong tay: “……”

Bị thị giác đánh sâu vào.

Vừa rồi búp bê nhỏ còn không cho cô hái trái cây, hiện tại “trái cây” cuống quýt nói: “Đi mau."

Khanh Linh ngơ ngác: “Đi đâu?”

“Ngươi là Quỷ Tu, vừa rồi mới lên cây ta chưa phát hiện ra, ngươi cứ tùy tiện trốn đi đâu cũng được.

” Búp bê nhỏ nói, “Đừng để bọn họ bắt được ta, ngươi muốn ăn bao nhiêu trái cây cũng được."

Khanh Linh: Kỳ thật hiện tại ta không muốn ăn nữa.

Ta cũng không muốn mang trái cây đi.

Nhưng khi nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng, nàng theo bản năng liền trốn đi.

Lần trước nàng và Lâm Ngân Chi tách ra trong không vui, nếu lúc này gặp lại nữa, không chừng sẽ làm chậm trễ chuyện của nàng.

Khanh Linh lại tìm một thân cây nhảy lên.

Trong nháy mắt, Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên đã chạy tới dưới tàng cây.

Lâm Ngân Chi mặc một bộ y phục trắng, tư thế tựa thiên nhân.

Cổ Vũ Yên mặt mày nhu hòa, trên mặt lại có chút lo lắng.

Cổ Vũ Yên: “Rõ ràng nhìn thấy nó chạy về hướng bên này."

Lâm Ngân Chi không nói gì, sắc mặt lạnh lùng, cũng không biết suy nghĩ gì trong đầu.

Chợt, y ngước mắt nhìn lên, đối diện chính là vị trí Khanh Linh đang trốn.

Khanh Linh vô cớ có cảm giác bị phát hiện.

Tiếp theo trong nháy mắt, cảm giác này thành sự thật.

Lâm Ngân Chi trực tiếp nâng kiếm, c.h.é.m vào thân cây đại thụ nàng đang trốn, Khanh Linh không còn chỗ trốn, lập tức bị bại lộ ở trước mặt hai người.

Tuy rằng cảm giác tồn tại vẫn rất thấp, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy nàng biết là không thể trốn được nữa.

Nga

Cổ Vũ Yên kinh ngạc: “Khanh cô nương?”

Lâm Ngân Chi gần như cũng không nghĩ tới là nàng, đôi mắt khẽ nhúc nhích, im lặng nhìn nàng.

Bốn phía đều trốn không thoát, Khanh Linh dứt khoát đối diện với bọn họ, khẽ cười nói: “Cổ cô nương."

Ai cũng muốn đến Thần giới tìm bảo vật, đối với việc Khanh Linh xuất hiện ở chỗ này, Cổ Vũ Yên trong chớp mắt cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Nàng ta quay đầu nhìn sư huynh của mình, người là do sư huynh tìm ra.

Khanh Linh đang phỏng đoán, liệu có phải Lâm Ngân Chi đã phát hiện ra nàng rồi, nên gộp chung nàng và Cố Vọng lại một nhóm, muốn động thủ với nàng luôn không ?

Nhưng ngoài dự kiến, Lâm Ngân Chi không hề nhắc tới chuyện ngày đó, cũng không có ý động thủ, chỉ nhìn trái cây trong tay nàng, giọng nói lạnh lùng: “Khanh cô nương, trong tay cô là cái gì?”

Khanh Linh im lặng một lúc: “Là quả ta hái được trên cây phía trước."

Thành thật mà nói, Thần Mộc đã được nàng giấu vào trong túi, cái này thật sự chỉ là một linh quả mà thôi.

Khanh Linh không muốn giúp Thần Mộc, nhưng Lâm Ngân Chi muốn hủy diệt Cố Vọng, cho nên nàng muốn cho bọn họ một chút phiền toái.

Một lát nữa nàng sẽ thả Thần Mộc đi, cũng mặc kệ bọn họ tìm như thế nào.

Lâm Ngân Chi nhìn trái cây trong tay nàng, không nói gì.

“Chắc chắn là Thần Mộc."

Cổ Vũ Yên nói: “Khi bọn ta tới không nhìn hề thấy cây linh quả nào."

“Vậy thật kỳ quái."

Khanh Linh chậm rãi đi lên phía trước, ý bảo hai người đi theo, nàng đi đến vị trí ban đầu: “Chính là nó."

Khanh Linh biết rõ còn cố ý hỏi: “Các ngươi tìm cây này sao?”

Cổ Vũ Yên kinh ngạc: “Không phải ngươi cũng tìm sao?”

Ai tới Thần giới mà không muốn tìm được Thần Mộc Kim Uyên?

Khanh Linh lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Ta tới tìm người."

Nghe vậy, Lâm Ngân Chi hơi giương mắt, ánh mắt có chút tối lại.

Khanh Linh đưa trái cây trong tay qua: “Nếu các ngươi muốn thì cho các ngươi"

Nàng lại lấy hai quả từ trong túi ra: “Ta hái được vài quả, giữ lại một ít cho mình, chia cho các ngươi một ít."

Cổ Vũ Yên cười, nàng ta không nhận trái cây: “Quả cây Thần Mộc có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, nếu Khanh cô nương hái được, vậy thì giữ lại đi."

Nhưng Lâm Ngân Chi lại lấy một quả từ trong tay Khanh Linh: “Đa tạ."

Cổ Vũ Yên ngẩn người, sư huynh không phải người tùy ý nhận đồ của người khác.

Sau đó lại nghe sư huynh hỏi: “Khanh cô nương tới tìm ai?”

Cổ Vũ Yên trong lòng càng kinh ngạc.

Từ khi Lâm Ngân Chi nhập môn tới nay, y luôn lạnh lùng vô cảm, một lòng tu đạo, trừ ma diệt ác là ưu tiên hàng đầu của y, chuyện khác không hề quan tâm đến.

Vì vậy lần trước ở chợ quỷ, Lâm Ngân Chi mở miệng giúp Khanh Linh, Cổ Vũ Yên đã cảm thấy kỳ quái.

Sau lại, Khanh Linh giúp Cố Vọng, Lâm Ngân Chi cũng không căm thù nàng.

Phải biết là, trước nay chuyện giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, Lâm Ngân Chi sẽ không để ai nhúng tay vào, chỉ là mỗi lần bị thương sau khi đánh nhau, nàng ta sẽ là người mang y trở về Vân Cửu Phong.

Lúc ở Vô Trần Sơn, Khanh Linh ở trước mặt y nói sẽ không để Cố Vọng nhập ma.

Cổ Vũ Yên từ trước đến nay xem như không hiểu được Lâm Ngân Chi, nhưng trong nháy mắt đó lại kỳ quái cảm thấy, Lâm Ngân Chi có chút vui vẻ.

Khanh Linh giống như là ngoại lệ của y vậy.

Khanh Linh không biết hai người trước mặt đang suy nghĩ gì trong đầu, chỉ là không muốn trả lời vấn đề của Lâm Ngân Chi, bèn nói: “Hình như không liên quan đến ngươi."

Nói xong, Linh Sí chợt hóa thành sương đen xuất hiện.

“Chủ tử."

Hắn vừa xuất hiện, Khanh Linh liền hiểu ra, Cố Vọng đã xuất hiện.

Nàng không có thời gian nói nhiều với Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi, liền xoay người rời đi.

Cổ Vũ Yên quay đầu lại nhìn Lâm Ngân Chi, không biết hiện tại nên làm như thế nào: “Sư huynh."

Lâm Ngân Chi nhìn trái cây trong tay: “Trên người nàng ta có hơi thở của Thần Mộc."

Hai người là vì hơi thở của Thần Mộc mới đuổi theo đến đây, Cổ Vũ Yên suy đoán: “Là trong những quả Thần Mộc nàng ta hái được sao?”

Lâm Ngân Chi: “Có lẽ vậy."

Vậy cũng không chắc chắn.

Cổ Vũ Yên có chút do dự: “Vậy chúng ta vẫn phải đuổi theo sao?”

“Không."

Lâm Ngân Chi cất trái cây đi, nhàn nhạt nói: “Nếu là người khác tìm được rồi, vậy không phải của chúng ta nữa."

“Đi thôi."

Y nhìn về phía một hướng khác, nhíu mày, “Quả nhiên hắn đã tới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-phat-tu-ta-cuu-vot-la-hac-tam-lien/chuong-9.html.]

Bốn phía đều được Khanh Linh sắp xếp tai mắt, chỉ cần Cố Vọng xuất hiện là Khanh Linh có thể tìm được hắn trước tiên.

Nàng chạy tới chỗ Linh Sí nói, vừa chạy vừa móc Thần Mộc ra, muốn ném đi.

Thần Mộc khi bị ném ra còn có chút choáng váng, trong miệng nó còn ngậm một miếng điểm tâm tìm được ở trong túi.

Một quả trái cây, ở giữa miệng lại ngậm phần điểm tâm, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Khanh Linh chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì với nó, rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Thần Mộc nhanh chóng hóa Thần Mộc chân ngắn nhỏ đuổi theo: “Sao ngươi lại ném ta ?”

Khanh Linh: " Nem ngươi làm sao vậy ?”

Giữ lại chờ Lâm Ngân Chi lại tìm tới sao?

Linh Sí dẫn đường đột nhiên dừng lại: “Chủ tử, Cố Vọng lại đột nhiên biến mất."

Khanh Linh dừng lại, nhíu mày, làm thế nào lại đột nhiên biến mất?

Ma tộc lại dùng biện pháp gì rồi sao?

Thần Mộc vẫn còn ríu rít nói: “Ngươi không nghe bọn hắn nói ta là ai sao?”

Khanh Linh lúc này đang suy nghĩ Cố Vọng sẽ đi nơi nào, liền trả lời qua loa: “Biết, vậy thì sao?”

Thần Mộc kinh ngạc: “Ngươi không muốn ta sao?”

Khanh Linh nghi hoặc: “Ta cần ngươi làm cái gì?”

Thần Mộc ngàn năm nay vẫn luôn bị chúng tu sĩ săn đuổi, chưa bao giờ bị đối đãi kiểu này, nó nhất thời nghẹn họng.

Khanh Linh không quan tâm sắc mặt Thần Mộc, quay đầu hỏi Linh Sí: “Hắn mất tích ở chỗ nào?”

Thần Mộc đảo tròng mắt: “Các ngươi ở đây tìm người sao?”

Ánh mắt Khanh Linh lúc này mới chuyển qua nhìn hắn, Thần Mộc đã ở Thần giới không biết bao nhiêu năm, trong ngoài hắn đều hiểu rõ hơn hết.

Nàng ngẫm nghĩ, lại lấy một miếng điểm tâm từ trong túi ra, chạm vào trâm cài trên đỉnh đầu hắn: “Vừa rồi ta giúp ngươi, hiện tại ngươi cũng nên giúp ta một việc."

Thần Mộc nhớ tới câu nói vừa rồi kia “Ta cần ngươi làm cái gì”, hừ nhẹ một tiếng: “Tìm người đúng không? Nói rõ một chút đi, tìm ai?”

Hắn biết báo ân, người này giúp hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ hồi báo, chỉ là tìm người thôi mà.

Khanh Linh: “Một người mặc y phục đỏ, giữa mày có một nốt chu sa, cầm Phật châu của Phật tu."

Dừng một chút, cô lại nói: “Có lẽ đã bị Ma tộc ám."

Thần Mộc vươn tay ra, tay biến thành một cành cây nhỏ, hắn nhẹ nhàng chạm vào một ngọn cỏ bên cạnh: “Nghe thấy chưa?”

Ngọn cỏ giật giật, ngay sau đó hoa cỏ cây cối chung quan đều bắt đầu động đậy, giống như nổi lên một trận gió, gió càng lúc càng mạnh.

“Chờ một chút."

Thần Mộc ậm ừ nói, “Có thủ thuật che mắt."

Khanh Linh liền kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này, quỷ ảnh không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào cây Thần Mộc này.

Chưa đầy một khắc sau, Thần Mộc nhận được một chiếc lá cây: “Tìm được rồi!”

Khanh Linh lập tức phấn chấn.

Thần Mộc biến thành một quả trái cây, nhảy vào trong lòng cô: “Đi hướng Bắc."

Lúc Khanh Linh chạy tới, nơi này chỉ có một mình Cố Vọng.

Thần Mộc ở trong lòng cô thở dài: “Ma khí quá nặng nề."

Hắn nghi hoặc: “Không phải Phật tu sao?”

Khanh Linh im lặng đi qua, Cố Vọng cúi đầu ngồi dưới một thân cây, y phục đỏ nhiễm m.á.u, mái tóc hơi loạn, trên tay cũng nhiễm m.á.u, hắn dùng khăn tay lau chùi Phật châu, lau từng viên một.

Trong đó còn một viên chưa lau xong, hắn chợt giơ tay, tấn công về hướng Khanh Linh đang đi tới.

Khanh Linh tức giận.

Lại nữa!

Nàng biến mất, Phật châu kia đánh trúng vào một vệt sương đen, nhưng Cố Vọng hành động quá nhanh, vẫn đánh trúng cánh tay của nàng.

Nếu không phải nàng tránh nhanh, chỗ Phật châu đánh trúng chính là trái tim.

Lúc này Cố Vọng cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy quỷ khí, đôi mắt đen của hắn hơi ngưng tụ, thoáng nhướng mày.

Khanh Linh mau chóng xuất hiện ở một phía khác, Cố Vọng cũng thấy được.

Trên miệng hắn liền nở một nụ cười: “Tiểu Quỷ Chủ."

Cộng thêm những vết m.áu. trên mặt hắn, cho dù tươi cười như thế nào cũng thấy quỷ dị.

“A Di Đà Phật."

Thần Mộc lải nhải, run run rẩy rẩy, “Cái này nào phải Phật tu, so với Ma tộc còn đáng sợ."

Khanh Linh nhìn người hắn đều là m.á.u, chung quanh cũng không thấy bóng dáng Ma tộc, đầu mày khẽ nhíu lại, là do nàng đã đến muộn.

Nàng hỏi: “Ngươi bị thương ở chỗ nào?”

Cố Vọng cười khanh khách đáp lại: “Bị thương rất nhiều chỗ."

Không thể nghe ra thật giả trong lời nói, Khanh Linh lấy linh quả mà cô hái được từ trong túi ra: “Thần Mộc quả."

Cố Vọng nhìn thứ trong lòng cô, cong môi cười, nhìn thế nào cũng đầy ý xấu: “Thần Mộc quả nào tốt bằng Thần Mộc."

Khanh Linh nhận thấy được Thần Mộc đang run rẩy, có lẽ bị dọa sợ rồi.

Chỉ là Cố Vọng vẫn vươn tay.

Khanh Linh nhìn thấy tay hắn dính m.á.u thì cản động tác của hắn lại, quỷ khí lạnh lẽo bám trên đầu ngón tay, tràn ngập khắp lòng bàn tay.

Đôi bàn tay nháy mắt sạch sẽ.

Cố Vọng nhìn bàn tay mình, khẽ cười rồi cầm lấy trái cây.

Lúc này, Ma tộc bị Cố Vọng cắt đuôi cũng đuổi đến.

Khố Di mang theo đám Ma tộc còn lại, sau khi nhìn thấy Cố Vọng bên cạnh Khanh Linh, liền dừng lại ở cách đó không xa, hắn còn nhớ rõ vị Quỷ Chủ này.

Nhưng nơi này không phải Quỷ Môn Quan, cũng không phải Quỷ Giới.

Hắn cũng không lo lắng nhiều: “Hôm nay cần phải mang hắn đi!”

Khanh Linh lại cầm mấy quả đưa cho Cố Vọng, rồi sau đó chắn trước mặt Cố Vọng: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Cố Vọng ngước mắt nhìn bóng dáng cô, không nói chuyện.

Đầu ngón tay Khanh Linh vẽ một đạo bùa chú, mặt đất bắt đầu rung động nhẹ, sau đó vô số quỷ ảnh hiện lên.

Khanh Linh: “Lên."

Cô vừa dứt lời, nhóm quỷ ảnh lũ lượt lao về phía đám Ma tộc.

Khanh Linh có quỷ ý càng nặng, thực lực của nhóm quỷ ảnh càng mạnh, trong chốc lát, liền đánh tan không ít Ma tộc.

Nhưng Khố Di cầm đầu lại phá tan quỷ ảnh, hướng hai người đánh tới.

Khanh Linh hơi xoay mũi chân, quỷ khí quấn quanh hắn, tóm hắn ném sang một bên.

Khố Di đánh không lại nàng, lạnh lùng nói: “Đối đầu với Ma tộc, ngươi không có lợi ích gì đâu."

Khanh Linh gật đầu, nhưng trong miệng lại nói: “Không đối đầu, ta cũng không có lợi gì."

Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.

Cố Vọng giống như xem một vở kịch.

Khố Di: “……”

Hắn đã thất bại một lần, lần này không thể lại thất bại!

Ngay khi hắn muốn cắn răng tiếp tục giằng co, một tiếng hô truyền tới: “Là người của Ma tộc!”

“Nhất định là bọn họ mang kiếm và bùa chú của chúng ta đi!”

Là các tu sĩ tới rồi.

Chỉ là……

“Lâm đạo hữu! Cổ đạo hữu! Các ngươi là trưởng đệ tử của Vân Cửu Phong, nhất định phải đòi lại cho chúng ta!”

Khanh Linh hơi kinh ngạc, tại sao bọn người Lâm Ngân Chi cũng tới đây? Không phải chỉ mới chốc lát thôi sao?

Có Ma tộc hô lên: “Khố Di hộ pháp, tình huống không đúng."

Khố Di cũng thấy được, một Quỷ Chủ còn thêm một Cố Vọng là quá sức chịu đựng của bọn họ, nếu còn thêm đám Tiên Môn...bọn họ chỉ có thể bỏ của chạy lấy người mà thôi.

Khố Di nhanh chóng quyết định: “Rút !”

Ma tộc nói chạy liền chạy, một chút do dự cũng không có.

Khanh Linh vừa muốn động thủ, tay đã bị sự lạnh lẽo bao phủ: “Giữ sức đi."

Sự lạnh lẽo kia chợt thoáng qua rồi biến mất, Cố Vọng không biết đứng lên từ khi nào, hắn đứng ở phía sau nàng.

Khanh Linh quay đầu, nhìn về phía Cố Vọng.

Ánh mắt Cố Vọng lại nhìn đám người Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi đứng xa xa đối mặt với Cố Vọng, những vết m.á.u trên mặt Cố Vọng càng khiến hắn thêm phần ma mị, hắn chầm chậm cất tiếng: “Rất nguy hiểm."

Khanh Linh:…… Ân ?

Lúc ta và Ma tộc đánh nhau sao ngươi không nói nguy hiểm?

Lâm Ngân Chi nhìn Cố Vọng, lạnh lùng nói: “Ma khí của ngươi."

Khanh Linh ngầm phát hiện, hơi thở Cố Vọng lúc này giống như lại không ổn, hắn giương môi, giọng điệu vô cùng khiêu khích: “Đúng vậy."

Lâm Ngân Chi nắm kiếm đi tới phía trước: “Ta nói rồi, nếu ngươi nhập ma, ta sẽ tự mình gi.ế.c ngươi."

Đáy mắt Cố Vọng nháy mắt hiện lên một màu đỏ tươi, Phật châu trên đầu ngón tay hắn đảo quanh: “Đến đây."

Khanh Linh nhìn vết thương của hắn, quanh thân hắn đều là m.á.u, nhất định cũng có m.á.u của hắn.

Lâm Ngân Chi hiện tại tuyệt đối không thể để yên cho Cố Vọng.

Khanh Linh đi tới phía trước một bước, động tác che chở cho hắn, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Ta cũng từng nói, ta sẽ không để hắn nhập ma."

Lâm Ngân Chi và Cố Vọng đều im lặng, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.

Người đánh vỡ sự im lặng chính là Cố Vọng, giống như thứ Khanh Linh nói là một chuyện cười, Cố Vọng nghe xong liền rũ mắt cười lên tiếng.

Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, tiếng cười không ngừng vang lên từ trong cổ họng, quanh quẩn ở bên tai người khác, dường như vừa mê hoặc, động lòng lại nguy hiểm.

Hắn chậm rãi quay đầu, lập tức nhìn thấy trên cánh tay Khanh Linh bị Phật châu của hắn làm bị thương, Phật châu là thánh vật, Quỷ Tu bị đánh trúng lại không hề rên một tiếng.

Cố Vọng nói: “Không nên quá tam ba bận, Tiểu Quỷ Chủ."

Hắn giơ tay chạm vào vết thương của Khanh Linh: “Lần thứ ba."

Khanh Linh vốn dĩ không để ý lắm, nhưng sau khi bị chạm vào, nàng mới nhận ra là mình cũng đau. Nàng nhíu mày lại.

“Không để ta nhập ma?” Cố Vọng nhếch môi, đáy mắt là một màu đỏ tươi rõ rệt.

Hắn thấp giọng, nguy hiểm hỏi, “Dựa vào cái gì?”

 

Loading...