Kinh Môn Nguyệt - C7 + 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:22:04
Lượt xem: 291

Người mà bệ hạ muốn chọn, không chỉ cần đảm nhiệm vị trí vương phi, mà còn phải là quân cờ và tai mắt đắc lực nhất của người. Hôm đó triệu ta vào cung, không phải để hỏi ý ta, mà là muốn ta hiểu rõ vị trí của mình, trở thành một quân cờ trung thành và có giá trị, truyền đạt động tĩnh của phủ Khởi An Vương.

Kiếp trước ta đúng là phụng chỉ gả vào phủ Khởi An Vương, nhưng lại là với thân phận trắc phi, còn chính phi là Ôn Thư Ý.

Bệ hạ chọn ta, vì người thấy ta nhu thuận, trung thành, dễ khống chế.

Nhưng Khởi An Vương đã từ chối, và chọn Ôn Thư Ý.

Mà Ôn Thư Ý lại kiêu ngạo bất khuất, không phải là quân cờ dễ dùng nhất trong mắt bệ hạ, vì vậy người lại hạ một đạo thánh chỉ, phong ta làm trắc phi.

Ta không dám trái lệnh vua, không dám trái lệnh cha, chỉ có thể nghe theo.

Nhưng ta không may mắn như Ôn Thư Ý, chỉ có thể khiến mình lún sâu hơn vào vũng bùn.

Đến nay, hoàng thất đã không còn tin tưởng phủ Khởi An Vương nữa. Đất Khởi An giàu có sánh ngang quốc gia, nhưng lại ngày càng xa rời hoàng gia. Mà Khởi An Vương hiện tại hành sự so với những đời trước càng thêm lớn mạnh.

Uy quyền của hoàng thất đã không đủ để chế ngự.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Đêm đó, ta đến gặp đại công chúa Nguyên Chiêu.

Nàng rót cho ta một chén trà, cử chỉ tao nhã, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự tham vọng: "Bản cung tưởng rằng người viết thư nói hết cục diện thiên hạ, dự đoán được cục diện triều đình trong tương lai thì sẽ là một ẩn sĩ cao nhân, không ngờ lại là Ôn đại tiểu thư."

"Điện hạ thấy thất vọng sao?" Ta cười hỏi nàng ta.

Ai ngờ nàng hơi nhướng mày, thoáng hiện vẻ hứng thú, sau đó nói: "Không phải, bản cung ngược lại thấy thú vị hơn. Ngươi muốn bản cung giúp ngươi làm gì?"

Ta không muốn vòng vo với nàng, nói thẳng: "Bệ hạ có ý muốn ta gả vào phủ Khởi An Vương, trở thành quân cờ đắc lực nhất của người. Bây giờ tuy vì Khởi An Vương mà chính phi được ban hôn lại thành Ôn Thư Ý, nhưng bệ hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, trong vòng mười ngày, người sẽ hạ chỉ phong ta làm trắc phi, điện hạ nhất định có cách ngăn cản thánh chỉ này."

Ánh mắt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó dò hỏi: "Trong vòng mười ngày?

Nếu lần này ngươi đoán đúng, bản cung sẽ giúp ngươi."

Đây có thể coi là thử thách đầu tiên của nàng đối với ta.

Năm ngày sau, thánh chỉ quả nhiên giáng xuống, nhưng người được phong làm trắc phi lại không phải ta.

Đại công chúa nói ta đoán đúng, nhưng nàng chỉ có thể lựa lời thay đổi người được chọn, chứ không thể ngăn cản hành động của hoàng đế.

Khi nàng đến gặp ta lần nữa, ánh mắt rõ ràng có thêm vài phần tán thưởng.

"Ta tưởng Ôn Thư Ý nổi danh khắp nơi, được gả vào vương phủ đã làm giảm nhuệ khí của ngươi, không ngờ ngươi lại không màng đến những thứ này." Giọng nàng có chút thăm dò.

Ta hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, sau đó nói: "Người trải qua một lần sinh tử tự nhiên phải có chút tiến bộ. Cầm kỳ thi họa chỉ được hư danh nhất thời, được gả vào nhà quyền quý cuối cùng cũng phải dựa vào người khác, những thứ này đều không phải là thứ ta muốn."

"Vậy ngươi muốn gì?" Nguyên Chiêu hơi ngước mắt, trầm giọng hỏi.

"Ta muốn đến ngày mây gió tụ hội, công chúa và ta ở vị trí quân thần mà luận đạo. Ngày công chúa trở thành cửu ngũ chí tôn, chính là lúc ta lên lầu bái tướng. Hư danh và tình yêu đều dễ tan biến, chỉ có quyền lực là bất biến."

Bình tĩnh như nàng, lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nét mặt mãi không không thể bình tĩnh lại.

Rõ ràng lời ta đã vượt ngoài dự liệu của nàng.

Ta biết nàng có tham vọng, cũng có thực lực. Kiếp trước chỉ kém một nước cờ, lần này, ta sẽ giúp nàng.

Một lúc lâu sau, nàng mới trêu chọc: "Triều đình đều tin trọng Yên vương, có ai tin rằng nữ tử có thể làm nên đại sự..."

Nhưng khi nàng nói lời này, không phải là tự than thở, mà dường như ẩn chưa một sự kiêu ngạo.

"Vậy thì sẽ do người và ta chứng minh cho họ thấy." Giọng ta đầy kiên định.

Ánh mắt nàng thoáng kinh ngạc, sau đó ánh mắt sáng ngời, rất có khí phách: "Được, nếu có ngày đó, ngươi và ta sẽ tạo nên giai thoại quân thần."

8.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-mon-nguyet/c7-8.html.]

Ngày cưới của Ôn Thư Ý sắp đến rồi, lần này do Lễ bộ và cung đình cùng nhau tổ chức, vô cùng long trọng.

Nhưng trước thềm đại hôn, nàng lại đến gặp ta.

Nàng mang theo một vò rượu ngon, rót đầy cho ta, trong lời nói có vô hạn ưu tư: "Ta tỉnh lại không lâu, sắp phải đi xa đến đất Khởi An, trong lòng thật sự bất an, lại không có ai để tâm sự, nên đến quấy rầy đại tỷ tỷ."

"Khởi An Vương là nhân trung long phượng, đất Khởi An lại càng giàu có sánh ngang quốc gia, muội muội cứ yên tâm."

Dường như nghĩ đến Khởi An Vương, nàng nhíu mày, nhẹ cắn môi nói: "Nhưng lần này theo ta gả vào phủ Khởi An Vương, còn có một vị trắc phi..."

Hai chữ này không nặng không nhẹ gõ vào tâm can ta, khiến ta ngẩn người trong chốc lát, lòng hơi chùng xuống, dường như khiến ta nhớ lại những ngày tháng khổ sở vật lộn ở phủ Khởi An Vương kiếp trước, nơi đó giống như một vũng bùn, hút cạn tâm sức của ta, không thấy được bất kỳ hy vọng nào, mà ta dần dần lạc lối trong đó.

Gió dài thổi qua, khiến ta tỉnh táo trong chốc lát.

Ta bỗng nhiên mừng rỡ, lần này ta sẽ đi một con đường khác, ta sẽ cắt đứt mọi ràng buộc với họ, rút lui khỏi câu chuyện của họ, không còn đóng vai viên đá kê chân bi thảm trong câu chuyện tình yêu đẹp của họ nữa.

"Một đời một kiếp một đôi người mà muội mong đợi, Khởi An Vương sẽ làm được cho muội, sau này, muội sẽ nhận được toàn bộ tình yêu và sự tin tưởng của Khởi An Vương."

Ta bình tĩnh nói ra mọi chuyện, còn trên khuôn mặt nàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

Ta rót đầy rượu vào chén, sau đó kính nàng: "Khí vận cả đời này của muội muội khác với người thường, tự có trời che chở, những gì muội cầu nguyện cả đời, đa phần sẽ được như ý, nhưng hãy nhớ hành sự có chừng mực, thường xuyên giữ thiện niệm, chớ nên ỷ vào mà làm bừa."

Câu nói này của ta, vừa là lời khuyên, vừa là lời cảnh tỉnh. Ta hy vọng nàng đừng dựa vào thiên mệnh mà mất đi sự kính sợ, từ đó coi thường mọi thứ trên đời.

Nàng hoảng loạn gật đầu, nhưng đáy mắt hiện lên một chút khác thường, rồi nhanh chóng che giấu đi.

Nàng sợ ta phát hiện ra nàng là người từ thế giới khác, sợ ta phát hiện ra linh hồn dưới thân xác này đã đổi thành một người khác.

Ta không có ý định vạch trần, nàng đến thế giới này vốn là chuyện ta không thể ngăn cản.

Sống lại một đời, ta chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình.

Ta nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, còn có một câu chưa nói ra, đó là hy vọng kiếp này không bao giờ gặp lại.

Như vậy, mỗi người đều có thể bình an.

Ngày nàng xuất giá, ta không xuất hiện ở phủ, mà cùng công chúa Nguyên Chiêu đứng trên lầu trà, nhìn mười dặm phố dài, gấm đỏ trải đất, một đám cưới thịnh thế này, cả thế giới đều chú ý.

Trước kia, ta là người trong cuộc, thấp thỏm lo âu.

Bây giờ, ta là người ngoài cuộc, bình tĩnh thản nhiên.

Cùng một đám cưới, nhưng lại là tâm trạng khác nhau.

Còn ở cuối phố dài, một mình Lâm Thiệu Bạch đứng tại chỗ, tình cảm mà hắn tự cho là sâu nặng lại không có cơ hội thổ lộ.

Nghe nói, hắn đã xin chỉ dụ của bệ hạ, xin được đi xa đến đất Thanh Châu để rèn luyện.

Mà đất Thanh Châu gần với Khởi An.

Có lẽ, hắn muốn tìm một nơi gần nàng để âm thầm canh giữ chăng.

"Xem xong cảnh náo nhiệt cũng nên đi làm việc chính của chúng ta thôi." Nguyên Chiêu buông chén trà, chậm rãi lên tiếng.

Bây giờ đối với ta mà nói, đây chỉ là một cảnh náo nhiệt, xem xong là có thể quên.

Còn về những ân oán tranh chấp trong phủ Khởi An Vương không còn liên quan gì đến ta nữa, mà ta sẽ có một bầu trời rộng lớn hơn.

Ta lấy từ trong tay áo ra một danh sách và một quyển sách nhỏ đưa cho nàng.

Nàng mở ra, không thể tin nổi nhìn ta, sau đó lại đột ngột đóng lại, ngón tay nắm chặt quyển sách.

"Trong này có một số người bề ngoài không hề liên quan đến Yên vương, ngay cả ta cũng không chú ý đến họ, ngươi làm sao phát hiện ra mối liên hệ ẩn sau họ?"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...