Kinh Môn Nguyệt - C14 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:21:34
Lượt xem: 218

Thiên hạ đã định, còn ta thì vào chùa cổ trong núi, đi gặp một người cố nhân.

Lúc đầu ta đích thực là chọn để Ôn Thư Ý sống, nhưng sống cũng phải trả giá.

Nàng bị giam lỏng ở chùa cổ Nam Sơn, sơn trang như ngục tù, cả đời không được bước ra ngoài một bước.

Khi ta đi gặp nàng, bên ngoài ngôi chùa cổ hoang vu ấy có rất nhiều lính canh, trong chùa chỉ có một mình nàng. Nàng cũng đã mất đi thần thái và sức sống như trước.

"Ngày ngươi xuất giá, ta đã từng nhắc nhở ngươi, cả đời ngươi có vận khí tuyệt thế, chớ nên tùy tiện làm bậy, nhưng ngươi lại coi mạng sống của cả một thành bách tính vô tội như cỏ rác, cuối cùng cũng đã phung phí hết vận may."

Nghe vậy, nàng chỉ cười khẩy một tiếng: "Ngươi đến chê cười ta sao?"

Trong giọng nói của nàng đầy sự thù địch.

Ta lắc đầu.

Kiếp trước, cả đời ta lo lắng, phấn đấu, vất vả, cuối cùng chỉ là một nữ phụ độc ác được viết bằng vài câu trong sách, còn nàng thì được thiên đạo thành toàn. Mọi nỗ lực của ta đều không địch lại hào quang của nhân vật chính, nàng nhất định sẽ thắng.

Kiếp này, ta chỉ muốn sống theo ý mình.

"Trước kia ta rất hâm mộ ngươi, hâm mộ cả đời ngươi may mắn, dễ dàng có được những thứ mà người khác khao khát, một đường thuận buồm xuôi gió, rực rỡ chói lọi, những người khác đều bị ép phải trở thành vai phụ của ngươi, nhưng trải qua bao thăng trầm, ta mới biết không ai sinh ra đã là vai phụ của người khác, mỗi người đều nên có sự rực rỡ của riêng mình." Ta từ từ nói, giọng nói rất bình tĩnh.

Còn nàng thì ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang và bất lực, nàng là người xuyên sách, mang theo thiên mệnh, nhưng nàng lại không biết mình đang đi theo cốt truyện trong sách, giống như cây đàn kia, là vinh quang chỉ dành riêng cho nàng trong sách, chỉ được tạo ra vì nàng. Nàng chỉ biết mình là người của thế giới khác, xuyên không đến một triều đại xa lạ.

Bây giờ cục diện đối với ta mà nói đã là kiếp sau, còn thiên mệnh của nàng đã thay đổi, vận khí không còn, trong ký ức của nàng cũng chỉ có kiếp ngắn ngủi này, phù hoa danh lợi thoáng chốc qua đi, giai thoại ân ái trong chớp mắt đã tan thành mây khói, vậy thì làm sao có được một đường thuận buồm xuôi gió, rực rỡ chói lọi như lời ta nói...

Thôi vậy, đôi khi không nhớ cũng là một sự giải thoát, sẽ không ở tuổi thanh xuân mà lòng đã như tro tàn, chuyện cũ cũng sẽ không từng đêm hiện về trong giấc mộng.

Lòng ta hơi lắng đọng, trầm giọng nói: "Quãng đời còn lại, ngươi hãy ở đây ngày đêm tụng kinh cầu phúc, chép kinh văn, cầu nguyện cho vong linh những bách tính vô tội ở Mặc Thành sớm được siêu thoát, cũng để rửa sạch tội lỗi trên người ngươi."

Ngay khi lời nói đó vừa dứt, trong mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi và hối hận.

Còn ta thì quay người bước ra khỏi chùa cổ, cửa chùa đóng sầm lại.

Lâm Thiệu Bạch đợi ta ở con đường ta nhất định phải đi xuống núi.

Ánh mắt hắn lo lắng, dường như phải đợi đến khi lấy đủ can đảm mới hỏi được: "Thư Ngôn, chuyện trước kia là do ý trời trêu ngươi, giờ đây muội có thể cho ta một cơ hội nữa không?"

Kiếp trước, số phận của ta và hắn đều bị ép theo khuôn khổ, không thể tự quyết.

Nhưng bây giờ, ta có thể tự chọn.

Ta đứng trên sườn núi, nơi đây có thể nhìn xuống toàn cảnh phồn hoa vô hạn của kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-mon-nguyet/c14-het.html.]

Ta nghĩ mình đã có câu trả lời.

"Không muốn. Người và chuyện đã bỏ lỡ đều đã là quá khứ, giữa chúng ta cách nhau cả một khoảng thời gian hoang tàn và những ký ức tàn nhẫn, không đáng để nhớ lại, cũng không đành lòng nhớ lại, ta muốn hướng về phía trước."

Ta vừa dứt lời, vẻ mặt hắn đã đờ đẫn, lộ vẻ cô đơn khó tả.

Tiên đế băng hà, cuối cùng Nguyên Chiêu cũng lên ngôi chí tôn.

Giống như lời hứa ban đầu giữa chúng ta.

Khi nàng đăng cơ, cũng là lúc ta vào các bái tướng.

Ta, Ôn Thư Ngôn, trở thành nữ tướng đầu tiên của triều Đại Dận, cũng là gia chủ của Ôn gia.

Ngày ta chỉnh đốn lại gia phong của Ôn gia, ta ngồi ở vị trí chủ tọa, định ra quy củ mới, còn phụ thân ta thì sợ hãi đứng ở dưới, lo lắng bất an, dường như ông không dám tin rằng ta sẽ ngồi lên vị trí đó.

Lại đến một năm nữa diễn ra yến tiệc Quỳnh Lâm, Nguyên Chiêu ngồi ở vị trí tôn quý, ta ngồi ở phía dưới bên trái, những tân khoa sĩ tử tụ họp đông đủ, có khí thế của cảnh tượng quân thần luận đạo như lời đã nói trước đây.

Ta và Nguyên Chiêu nhìn nhau cười, cả hai chất chứa có một niềm vui sướng.

Tiệc tan, trên đường về vừa hay thấy một vầng trăng trong, không khỏi dừng lại thưởng thức.

Còn Lâm Thiệu Bạch thì mang theo một bình rượu ngon bước đến dưới ánh trăng.

Dưới ánh trăng, một thân y phục trắng thanh tuyệt.

Ta cùng hắn cùng lên lầu cao, nâng ly đối ẩm.

Rượu đến nửa chừng, hắn cảm khái nói: "Muội bây giờ là minh nguyệt sáng nhất trong các gia tộc ở kinh thành, cả người toát lên ánh sáng trong trẻo, khiến người khác kính trọng nhưng không dám đến gần."

"Vậy thì tốt nhất huynh cũng nên tránh xa ta một chút." Ta trầm giọng nói.

Nhưng hắn lại cười khẽ, không để ý đến lời cảnh cáo của ta, buồn bã nói: "Ta đã quen với việc bảo vệ, dù cả đời không có kết quả, cũng phải như vậy."

"Có những người cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường, có những chuyện cuối cùng cũng khó có thể quay đầu." Lời nói của ta dứt khoát, không có chút gì thương lượng.

Gió dài thổi qua, chỉ còn lại hương rượu nồng nàn, không còn một lời đáp lại.

Còn ta thì nhìn về phía xa, chỉ thấy trời đất mênh mông.

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

0 bình luận

    Loading...