Kinh Môn Nguyệt - C11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:27:00
Lượt xem: 224

Ta ở lại phủ công chúa, trở thành bạn đọc trên danh nghĩa của công chúa.

Còn trên triều đình, Dụ vương và Yên vương càng đấu đá kịch liệt, Yên vương tuy bị thương nặng, nhưng vẫn còn hậu chiêu, Dụ vương tuy chiếm được tiên cơ, nhưng lại khiến Yên vương điên cuồng trả thù.

Dụ vương quá phô trương, bị người ta tấu rằng mưu đồ ngôi cao, có ý đồ bất chính.

Còn gia thần của hắn thì vào thời khắc quan trọng lại phản bội, ra mặt tố cáo. Mà đây, chính là món quà lớn ta tặng hắn.

Dụ vương được hưởng vinh quang nhanh chóng, cũng mất đi nhanh chóng. Hắn bị giáng làm thứ dân, đày đến Quế Châu.

Yên vương dường như lại khôi phục được sự đắc ý và vinh quang như xưa.

Nhưng trong quá trình tranh đấu với Dụ vương, hắn đã tiêu hao hơn nửa thực lực, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.

Đúng lúc rảnh rỗi, Nguyên Chiêu và ta chơi cờ.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cục diện triều đình đã thay đổi rất lớn, ngay cả nàng cũng cảm thấy bất ngờ.

"Ngươi dường như luôn có thể nắm bắt được thời cơ, rồi giáng cho họ đòn chí mạng. Dụ vương đã bại, hiện tại chỉ còn lại Yên vương..."Nguyên Chiêu hạ một quân cờ, giọng nói ôn hòa.

"Bệ hạ bị bệnh, nhưng trong lòng lại càng kiêng dè phủ Khởi An Vương, lần này phái Yên vương làm khâm sai, cầm bảo kiếm Long Tuyền, thay vua tuần du bốn phương, thực chất là để dò la xem phủ Khởi An Vương có động thái phản nghịch hay không. Mà sau chuyến đi này mới quyết định Yên vương có đủ tư cách trở thành đối thủ cuối cùng của điện hạ hay không." Ta không nhanh không chậm đi một nước cờ.

Sắc mặt Nguyên Chiêu hơi chùng xuống, dường như hiểu được ý sâu xa trong lời ta nói.

Yên vương đến Khởi An, khí thế rất lớn.

Còn Khởi An Vương cũng bày tiệc khoản đãi, dẫn hắn đi tuần tra khắp nơi.

Thái độ Yên vương ngạo mạn, rất ức h.i.ế.p người, nhưng Khởi An Vương lại lễ phép chu toàn, nhường nhịn khắp nơi.

Ta đã biết chuyến đi này của Yên vương sẽ khó mà lành ít dữ nhiều, Khởi An Vương vốn không phải là người nhường nhịn, nhưng lần này lại tỏ ra khuất phục, vậy thì chứng tỏ y đang bày một ván cờ lớn hơn.

Chuyến đi này của Yên vương tuy là công vụ, nhưng hắn cũng có tư tâm.

Tư tâm của hắn chính là Ôn Thư Ý, ngày đó sau khi hủy hôn, nàng lột xác kinh diễm, gả cho Khởi An Vương, câu chuyện tình cảm tốt đẹp truyền khắp thiên hạ, người đời đều nói hắn không có mắt, hối hận không kịp. Mà sự không cam lòng và căm hận của hắn cũng ngày càng tăng, dần trở thành bệnh trong lòng, hắn đối với Ôn Thư Ý có chấp niệm gần như điên cuồng.

Tiếp theo, sẽ có một màn kịch hay để xem.

Yên vương nhiều năm qua ở địa vị cao, quá mức kiêu ngạo. Còn Khởi An Vương vốn là người sát phạt quyết đoán, Yên vương đã đánh giá thấp y.

Nhưng vài ngày sau, một tin tức chấn động thế gian, thiên hạ xôn xao.

Yên vương nửa đêm lẻn vào hậu cung phủ Khởi An Vương, có ý đồ bất chính với vương phi, bị Khởi An Vương c.h.é.m c h ế t dưới kiếm.

Khi tin tức truyền đến, ta không khỏi cảm thán, phủ Khởi An Vương đã tập hợp binh lính luyện tập từ lâu, thời cơ đã đến, chỉ thiếu một lý do chính đáng để khởi binh tạo phản, không ngờ Yên vương lại trở thành cái cớ này.

Hoàng thất vô đức, làm nhục vương phi, Khởi An Vương tức giận mà tạo phản. Đây quả thực là cái cớ để xuất binh tạo phản tuyệt vời.

Nhưng theo hiểu biết của ta về Ôn Thư Ý và Mộ Thanh Hồng, đây hẳn là một cái bẫy do hai người họ cùng nhau bày ra, mời quân vào tròng.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-mon-nguyet/c11.html.]

Thiên hạ này cuối cùng cũng phải loạn rồi...

Hiện tại hoàng đế bệnh nặng, triều đình không có người đứng đầu, không có ai chủ trì đại cục.

Đúng lúc lòng người hoang mang, hoàng đế hạ chỉ, lệnh cho công chúa Nguyên Chiêu giám quốc nhiếp chính, mọi việc chính sự đều hỏi ý kiến nàng.

Cuối cùng nàng cũng bước vào tầm mắt của mọi người, nhận mệnh lúc đất nước lâm nguy, còn ta cũng theo nàng một lần nữa bước vào tầm mắt của mọi người.

Binh loạn đã nổ ra, việc cấp bách nhất là xuất binh ổn định thế cục.

Nguyên Chiêu lệnh cho Từ đại tướng quân thống lĩnh, dẫn quân đi ngăn chặn quân phản loạn.

Nhưng ngoài ra, ta còn dâng cho nàng một kế sách khác, lệnh cho Vân Huy tướng quân dẫn theo một đội quân khác đi về phía đông qua Lam Thành.

Còn ta cũng xin đi theo.

Ôn Thư Ý không còn là đứa trẻ ngây thơ như trước, càng không phải là nữ tử nhu thuận của thời đại này, trên con đường tranh giành của Khởi An Vương cũng có bàn tay của nàng.

Bây giờ, ta cũng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ c h ế t.

Đại quân đi đến Lam Thành thì đóng quân ở đây, không tiến lên nữa.

Giữ ở đây là đủ rồi.

Lam Thành không phải là nơi binh gia phải tranh giành, Vân Huy tướng quân không hiểu tại sao ta lại muốn giữ ở đây, nhưng ông ta nói vì công chúa tin ta, nên ông ta cũng tin ta.

Lòng trung thành này thật đáng quý.

Nhưng mười ngày sau, chiến tranh lan tràn, Từ đại tướng quân ở mặt trận ngăn chặn quân Khởi An Vương, giao chiến với họ.

Cùng lúc đó, Bắc Nguyệt quốc nhân lúc Đại Dận nội loạn, xuất binh xâm phạm, ý định chiếm ba thành biên giới, nhưng nếu thành công, thì thành Khởi An Vương sẽ nguy rồi.

Còn người hiện đang ở lại Khởi An chính là Ôn Thư Ý, Mộ Thanh Hồng tin tưởng nàng, nên đã trao cho nàng binh quyền, trọng trách giữ vững hậu phương đặt lên vai nàng, còn nàng thì cùng đại quân Bắc Nguyệt quốc giằng co ở biên quan Mặc Thành.

Trời đổ mưa như trút nước, nhiều ngày không ngừng, thật kỳ lạ. Hiện tại quân Khởi An Vương và quân Từ gia đang chiến đầu kịch liệt ở Lạc Thành, ta nói thời cơ đã đến, Vân Huy tướng quân đầy vẻ khó hiểu hỏi: "Ôn cô nương dường như đã sớm lường trước được cục diện chiến tranh khốc liệt hôm nay nên đã sớm ở đây ôm cây đợi thỏ?"

Đúng vậy, ta đã sớm biết sẽ có cuộc chiến khốc liệt này, nên mới ở Lạc Thành.

Kiếp trước, Lạc Thành thất thủ, Từ tướng quân tử trận. Điều này mới khiến quân Khởi An Vương tiến thẳng vào, thế như chẻ tre.

Còn bây giờ, chúng ta ở Lam Thành ôm cây đợi thỏ, dưỡng sức chờ thời, từ Lam Thành đến Lạc Thành chỉ mất nửa ngày đường, quân Từ gia ở mặt trận đối đầu với địch, còn Vân Huy tướng quân có thể xuất phát từ Lam Thành, tập kích quân Khởi An Vương từ bên sườn. Hai mặt giáp công, quân Khởi An Vương khó tránh khỏi lúng túng, không còn là một khối sắt đá nữa.

Không biết có phải là trời giúp hay không, đúng lúc mưa to như trút nước, liên tục nhiều ngày, quân Khởi An Vương phải đi đường dài, hậu viện chắc chắn sẽ không đủ sức.

Vân Huy tướng quân đã dẫn quân đến Lạc Thành, vây khốn quân Khởi An Vương.

Còn ta thì dẫn theo một đội quân ở lại Lam Thành, bảo vệ một thành bách tính nơi đây, bảo vệ họ bình an vô sự.

Nếu như giống như kiếp trước, trận chiến ở Lạc Thành, Từ tướng quân tử trận, thì tiếp theo Lam Thành cũng sẽ không giữ được, còn ta sẽ cùng Lam Thành cùng chung số phận.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...