Kinh Môn Nguyệt - C1 + 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:05:48
Lượt xem: 284

1.

Tam muội của ta, Ôn Thư Ý, là đệ nhất mỹ nhân của triều Đại Dận, nhưng nàng lại là một đứa ngốc, tâm trí như trẻ thơ.

Nàng ngốc nghếch mười sáu năm, nhưng lại có một vị hôn phu mà mọi người đều ghen tị, chính là Yến Vương điện hạ, Lục hoàng tử của đương kim hoàng đế.

Trong số các hoàng tử, hắn là người có năng lực xuất chúng nhất, dung mạo cũng vậy.

Nếu nói điều không như ý nhất trong cuộc đời hắn, có lẽ chính là có một vị hôn thê ngốc nghếch như vậy.

Hắn rất ghét nàng, ghét đến mức dung túng cho người khác bắt nạt, sỉ nhục nàng.

Còn hắn thì ôm người trong lòng ngồi trên cao, khinh thường chế giễu nàng, coi nàng như một trò cười, những người xung quanh càng thêm phần chế nhạo.

Nhưng muội muội tâm trí như trẻ thơ của ta lại ngày ngày lẩm bẩm rằng nàng có một vị hôn phu, sau này sẽ cưỡi ngựa nẩng cao đầu đến đón nàng, nhưng những người khác luôn cười nàng là mơ mộng hão huyền.

Yến Vương quả thực đã đến, đáng tiếc không phải để đón dâu, mà là để hủy hôn.

Khi hắn đến còn dẫn theo đám công tử bột của kinh thành, để họ chứng kiến màn hủy hôn rầm rộ này, cũng dẫn theo người trong lòng, chính là thiên kim tiểu thư Liễu Nhứ Nhiên của phủ Thượng thư.

Hắn định dùng một màn hủy hôn được cả thiên hạ chú ý để rửa sạch nỗi nhục trước đây, cắt đứt quan hệ với Ôn Thư Ý một cách dứt khoát, cũng nhân cơ hội bày tỏ với Liễu Nhứ Nhiên tình cảm của mình.

Kiếp trước, hắn từ trên cao nhìn xuống, ném tờ giấy hủy hôn và vật đính ước xuống đất, vẻ mặt chán ghét nhìn Ôn Thư Ý, lời nói thốt ra lạnh lùng và tổn thương.

"Chỉ là một đứa ngốc cũng xứng mơ tưởng đến vị trí Vương phi à, hôm nay hủy hôn, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

Khi giọng nói vừa dứt, những người xung quanh xì xào bàn tán, trên mặt đều là vẻ chế nhạo, họ nhìn Ôn Thư Ý, chỉ trỏ thẳng mặt.

"Không... Vương gia sẽ đến cưới ta." Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ hoang mang và bất lực.

Liễu Nhứ Nhiên cau mày, quát lớn: "Chàng sẽ không cưới ngươi, một đứa ngốc chen ngang giữa chúng ta, thật đáng ghét, chi bằng c h ế t đi cho rồi."

Nhưng tam muội tâm trí vẫn còn như trẻ thơ của ta dường như đã hiểu lời nàng ta nói, thế mà lại đập đầu vào đá.

Trong nháy mắt, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Họ ngang ngược như vậy chỉ vì bắt nạt một đứa ngốc không có chỗ dựa.

Nhiều năm qua, phụ thân ghét bỏ nàng, hận nàng làm hoen ố danh tiếng gia tộc, khiến ông ta không ngẩng đầu lên được ở triều đình, những kẻ hầu hạ càng bắt nạt nàng sau lưng.

Nàng là con gái của Lục di nương trong phủ, năm xưa khi đi săn, thích khách ập vào trường săn, Lục di nương đã c h ế t vì cứu mẫu phi của Yến Vương là Doanh Quý phi, Doanh Quý phi cảm kích ân cứu mạng, đặc biệt chiếu cố, nên đã định ra hôn ước.

Lúc đó, Ôn Thư Ý còn nằm trong tã lót.

Ai ngờ, theo năm tháng, tâm trí nàng không hề phát triển.

Những gia tộc thế gia đại tộc thường không dung thứ cho những tai tiếng như vậy, nếu không phải vì mối hôn sự này, có lẽ nàng đã bị đưa đến trang viên ở thôn quê, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.

Nhưng nàng là hôn thê của Yến Vương, cho dù nàng là đứa ngốc, cho dù triều đình bàn tán xôn xao, cho dù trong lòng phụ thân chán ghét căm hận cũng phải nuôi nàng trong phủ.

Còn ta nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, nhìn cảnh tượng và hình ảnh giống hệt kiếp trước, lòng hơi run rẩy, cuối cùng ta cũng trở về muộn mất rồi.

Sau khi tỉnh lại, ta đã thấy cảnh tượng thảm thương như vậy, không thể ngăn cản được. Ta chỉ có thể vội vàng tiến lên, lấy khăn tay ra, lau sạch vết m.á.u trên trán nàng.

Lúc đó, nàng cũng mở mắt ra một cách kỳ diệu, chỉ là ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc đó không phải là thứ mà một đứa ngốc có thể có.

Nàng cảnh giác nắm lấy cổ tay ta, nhận ra ta không có ác ý, liền buông tay ta ra, thần thái lại biến thành vẻ ngốc nghếch đờ đẫn.

Nàng đang ngụy trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-mon-nguyet/c1-2.html.]

Cuối cùng nàng cũng đến, nữ chính của thế giới này.

Còn ta, Ôn Thư Ngôn, chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình.

2.

Ta thẳng lưng, bảo vệ nàng, che chắn cho nàng khỏi mọi ánh mắt của mọi người, không nhanh không chậm nói với Yến Vương: "Hôm nay hành động của điện hạ là cố tình làm nhục Ôn gia sao?"

Yến Vương hơi nhướng mắt, có chút kinh ngạc.

Dường như mọi người đều ngạc nhiên khi ta đứng ra bênh vực Ôn Thư Ý.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta lại lên tiếng:

"Hôm nay hành động của Yến Vương điện hạ không chỉ làm nhục thể diện của Ôn gia, mà còn làm nhục thể diện của hoàng gia.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Thứ nhất, ngày đó Lục di nương liều mình cứu Doanh Quý phi, Doanh Quý phi cảm kích đại ân nên mới có hôn ước này, hôm nay Yến Vương hủy hôn, bội tín bỏ nghĩa, chính là đặt Doanh Quý phi vào cảnh bất nghĩa.

Thứ hai, điện hạ không hề bàn bạc với phụ thân ta mà tự ý đến phủ hủy hôn, không hợp lễ pháp, phụ thân ta làm quan mấy chục năm, điện hạ lại khi nhục con gái của ông như vậy, không khỏi khiến thần tử bọn ta đau lòng.

Thứ ba, muội muội của ta tâm trí không toàn vẹn, thuần khiết như trẻ thơ, nhưng điện hạ lại dẫn đầu trêu chọc, chế giễu, mỉa mai, phẩm tính như vậy, thật sự trái với đạo quân tử. Chuyện hôm nay, đợi phụ thân ta trở về, ta nhất định sẽ thuật lại sự thật, điện hạ xin về đi. Quản gia, tiễn khách."

Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Yến Vương đã đại biến, ngay cả Liễu Nhứ Nhiên cũng nắm chặt khăn tay, trong mắt chứa đầy tức giận.

Hôm nay một phen lời lẽ của ta đã đánh vào mặt mũi Yến Vương, chỉ thiếu điều nói thẳng ra rằng hắn là một kẻ bội tín bỏ nghĩa.

Nhưng ta không quan tâm, ta đỡ Ôn Thư Ý dậy, nắm tay nàng đi về phía hậu viện.

Đại phu cũng đã vào phủ, cẩn thận kiểm tra cho nàng.

Ta ngồi cách đó không xa, thong thả uống trà. Ta tuy giúp nàng, nhưng cũng không cần quá nhiệt tình, dù sao trước đây, ta cũng là một người lạnh nhạt.

Những người hầu trong phủ thì thầm sau lưng, họ đều nói ta không tiếc đắc tội Yến Vương cũng phải đứng ra bênh vực Ôn Thư Ý, quả thực là đọc sách đến hồ đồ rồi.

Buổi tối, ngay cả tổ mẫu cũng gọi ta đến mắng cho một trận.

Bà ném tràng hạt trong tay xuống bàn, trong mắt đầy vẻ giận dữ, rồi chỉ trích ta, lạnh lùng nói:

"Ngươi từ trước đến nay hành sự có chừng mực, tiến thoái có lý, nhiều năm qua chăm chỉ học hành mới có được danh tiếng, có một chỗ đứng trong số các khuê nữ kinh thành. Ngươi có danh tiếng như vậy, trong nhà cũng đã tự sắp xếp cho ngươi một tương lai tươi sáng, nhưng hôm nay sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Thậm chí còn vì một đứa ngốc mà đắc tội với Yến Vương điện hạ."

Thân ở trong gia tộc lớn như vậy, tất nhiên sẽ có muôn vàn bất đắc dĩ, đáng tiếc lại không thể nói ra. Ta cúi người hành lễ, chỉ nhỏ giọng nói: "Cháu gái biết lỗi rồi."

Ta ngoan ngoãn cúi đầu như vậy chỉ vì ta biết biện bạch chỉ là vô ích, ngược lại còn sẽ phải đón nhận sự trừng phạt nghiêm khắc hơn.

Tổ mẫu dần nguôi giọng, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Yến Vương là người có khả năng kế vị nhất, Ôn gia tuyệt đối không thể vì một đứa ngốc mà đắc tội với hắn. Ngươi tự đến từ đường quỳ một đêm đi, hãy ghi nhớ cho kỹ."

Gió lạnh thấu xương, ta quỳ trước những bài vị đó, còn bà v.ú trông coi bên cạnh đã dựa vào cột buồn ngủ.

Nhưng ta lại suy nghĩ về chuyện tương lai.

Bà nói Yến Vương là người có khả năng kế vị nhất.

Đáng tiếc, không phải hắn.

Trong thế giới này, hắn không phải là nam chính.

Còn con đường vươn lên của Ôn Thư Ý mới chỉ vừa bắt đầu.

Trong tiệc chiêu đãi cả nước tháng sau, nàng sẽ làm kinh diễm cả bốn phương, xóa bỏ danh tiếng ngốc nghếch.

Còn đó, cũng sẽ là khởi đầu cho con đường suy bại của ta, Ôn Thư Ngôn.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...