KÍnh Hoa Ánh Trì Nguyệt - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:46:02
Lượt xem: 555

 Mặc dù ba kẻ bắt cóc đã bị xử lý.

Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng là người dưới quyền của Trì Tịch.

Sẽ có chút rắc rối nếu thực sự dính líu vào.

Vì vậy, anh ấy không thuận tiện để đưa tôi đi.

Tôi tự mình bắt taxi về.

Thay vì về nhà mình, tôi lại đến chỗ mẹ của Quý Thần Tự trước.

Vì tính chất công việc của bố mẹ tôi nên quanh năm họ không gặp ai cả.

Vì vậy, về cơ bản tôi đã lớn lên cùng Quý Thần Tự và được dì Quý chăm sóc.

"Kính Nguyệt, không sao đâu, về đến nhà rồi."

Dì Quý nắm tay tôi với đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt đầy tội lỗi.

Quý Thần Tự ngồi ở đối diện sô pha, dị thường im lặng.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc tôi bước vào cửa.

Đôi mắt màu đỏ ngầu chứa đầy bóng tối đáng sợ.

Dì Quý gọi anh ta hai lần nhưng anh ta không động đậy gì nên dì ấy chỉ đành phớt lờ anh ta và khóc lóc xin lỗi tôi.

"Kính Nguyệt, là dì có lỗi với con, tất cả đều do dì không cân nhắc cho tốt."

"Dì chỉ muốn ép thằng bé Thần Tự này cưới con càng sớm càng tốt."

"Dì không ngờ rằng con sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ bắt cóc."

"Thật tốt là bọn họ chỉ muốn tiền. Nếu chuyện gì đó thật sự xảy ra với con thì làm sao dì có thể giải thích với bố mẹ con đây..."

Chiếc ghế sofa đột nhiên phát ra tiếng động lớn.

Quý Thần Tự nãy giờ vẫn im lặng, dường như bị câu nói nào đó kích thích.

Anh ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa và kéo tôi lên lầu.

Bàn tay anh lạnh như băng.

Tôi vùng vẫy nhưng không thoát được:

"Quý Thần Tự, buông ra!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-hoa-anh-tri-nguyet/chuong-7.html.]

Quý Thần Tự nhắm mắt làm ngơ trước mọi tiếng kêu la rồi kéo tôi lên tầng hai, anh ta cưỡng bức đẩy tôi vào phòng tắm của một phòng khách nào đó.

Anh ta dùng tay trái khóa cửa lại, giọng nói cực kỳ lạnh lùng nhưng ngón tay lại khẽ run:

"Tắm sạch!”

13. "Quý Thần Tự, anh có bệnh à?"

Tôi thực sự bối rối nên đã đẩy anh ta ra và muốn đi ra ngoài.

Tôi rất sạch, tắm cái rắm!

Nhưng Quý Thần Tự lại kéo tôi rồi dùng ánh mắt trừng tôi như muốn g i ế t người:

"Anh ta thì sao?"

Tôi không khỏi sửng sốt: “Ai?”

Gân xanh nổi trên cổ Quý Thần Tự, khi nói ra cái tên này, dường như anh ta đang tràn ngập sự tức giận tột cùng:

"Tối qua tên bắt cóc đã trả lời điện thoại ."

Tôi cười lạnh, lợi dụng sự phân tâm của anh ta để vùng ra khỏi tay anh:

"Có chuyện đó sao?"

"Anh ấy là người cứu tôi chứ không phải kẻ bắt cóc?"

"Ha," Quý Thần Tự tức giận cười lớn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cứu em, cứu đến trên giường? Cứu có cần phải chạm vào em không?”

Thành thật mà nói, tôi không hiểu lúc này Quý Thần Tự đang tức giận vì điều gì.

“Khó đoán à?” Tôi cười lạnh, “Tôi bị bắt cóc chứ không phải đang đi nghỉ phép.”

“Không bị tra tấn đến c h ế t là do tôi bất hạnh sao?”

May mắn thay, cầm đầu của bọn bắt cóc lại là Trì Tịch.

May mắn là ngày hôm đó anh ấy đã đến.

May mắn là...anh ấy muốn tôi.

Nói xong, Quý Thần Tự sửng sốt mấy giây.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...