KÍnh Hoa Ánh Trì Nguyệt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:39:56
Lượt xem: 1,270

8. Tôi sợ hãi lắc đầu: “Không, không phải chạy…”

Lúc này tôi đã nhớ ra thân phận của Trì Tịch và Trì gia.

Thương nhân hắc đạo hàng đầu ở đế đô, kinh doanh bằng việc l.i.ế.m m.á.u người khác trên lưỡi d.a.o và mua bán bằng hình thức vô cùng kịch liệt.

Trì Tịch nhướng mày đi về phía tôi, từng bước từng bước đến gần.

Anh đẩy tôi vào ngay sát mép cửa, nơi này không lối thoát.

Anh quét qua đôi chân lộ ra dưới áo của tôi, vẻ mặt tối sầm lại rồi đột nhiên đưa tay bế tôi lên.

Để đôi chân trần của tôi dẫm lên giày anh.

“Ngoài cửa có một nhóm bảo tiêu.”

“Em định đi ra ngoài với bộ dạng như thế này à?”

“Tôi thấy hình như không phải em muốn chạy, em là đang muốn c h ế t.”

Tôi sắp đứng không vững rồi.

Tôi chỉ có thể bám vào cổ Trì Tịch, lưng tựa vào cánh cửa và cúi đầu thương lượng với anh: “Bố mẹ tôi đều là nhà nghiên cứu khoa học, quanh năm sống ở vùng sâu không có sóng.”

“Họ thuộc loại người có địa vị xã hội cao nhưng rất ít xuất hiện.”

“Đợi họ phát hiện ra và đến chuộc tôi, có lẽ phải mất rất lâu…”

Trì Tịch sửng sốt một lúc rồi mỉm cười nói: “Đi theo tôi, em sẽ không bao giờ thiếu tiền.”

Nghe vậy, tôi dừng lại một chút.

Nếu không có tiền chuộc thì tôi phải ở lại với anh ấy?

“Đây là lần đầu tiên tôi đi theo một người, không, không biết quy trình như thế nào?”

“Tôi có cần phải ở đây mãi mãi không?”

“Hay, hay là…”

Trì Tịch nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trên môi mỏng còn nở nụ cười: “Có thể yêu đương không?"

Tôi sửng sốt, chớp mắt bối rối: “Hả?”

Người chợt bị nhấc lên giữa khoảng không, Trì Tịch bế ngang tôi lên, khi nghiêng người đặt tôi xuống giường, anh khẽ hôn môi tôi và nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần làm theo quá trình yêu đương là được.”

9. Ba ngày sau, cuối cùng Quý Thần Tự cũng mở máy.

Ba ngày điên cuồng mở tiệc.

Toàn bộ bữa tiệc giống như bị một cơn bão lướt qua, tất cả những gì còn sót lại chỉ là một căn phòng đầy chén đĩa và sự đồi bại.

Ngay cả chiếc điện thoại di động cũng được lấy ra từ kẽ hở của ghế sofa.

Quý Thần Tự bật nút nguồn lên, lạnh lùng tựa người trên ghế sô pha, chờ âm thanh thông báo kết thúc.

Tất cả tin tức này nhất định là đến từ Giang Kính Nguyệt.

Ngày qua ngày, mọi điều nhỏ nhặt của cô đều gửi đến anh.

Phiền c h ế t.

Lần này có lẽ tin tức sẽ tràn khắp màn hình mất.

Tiếng bíp cuối cùng cũng dừng lại, Quý Thần Tự đưa tay ấn vào màn hình --

Nhưng đúng lúc đó có một cuộc điện thoại gọi đến, anh nhấc máy ngay.

Nhìn vào tên người gọi, c h ế t tiệt.

Có lẽ lại được Giang Kính Nguyệt nhờ để hoà giải giúp đây mà.

Quý Thần Tự cau mày, đang định mở miệng thì giọng nói lo lắng của mẹ anh ta vang lên trước: “Con trai, con gọi được cho Kính Nguyệt không?”

“Tại sao ba ngày rồi mà con bé vẫn chưa trả lời tin nhắn của mẹ.”

“Có chuyện gì đã xảy ra à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-hoa-anh-tri-nguyet/chuong-5.html.]

Quý Thần Tự lập tức tỉnh táo.

Anh ta đột nhiên ngồi dậy từ trên sô pha, lông mày càng nhíu chặt hơn.

không thể liên lạc được?

Tin tức về vụ bắt cóc của ba ngày trước đột nhiên hiện lên trong đầu anh ta.

Giang Kính Nguyệt còn chưa chơi đủ sao?

Quý Thần Tự cong môi và nhấn nút gọi điện với vẻ mặt bình tĩnh.

Không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình.

Có hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là buồn chán và tức giận - lần này Giang Kính Nguyệt thực sự đã vượt qua được!

“Alo?“

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

Nhưng tất cả đều chỉ là những tiếng trầm khàn của những người đàn ông xa lạ vừa mới thức dậy.

Vẻ mặt của Quý Thần Tự đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trái tim bỗng trùng xuống.

10. Ba giờ sáng.

Điện thoại của Giang Kính Nguyệt lại có một người đàn ông bắt máy.

Hai thông tin này, cuối cùng được kết hợp với vụ bắt cóc.

Sự hoảng loạn quét qua trái tim Quý Thần Tự.

Quý Thần Tự nắm chặt nắm đấm, thanh âm trở nên căng thẳng: “Giang Kính Nguyệt đâu? Để cô ấy nghe máy đi!”

“Các người chưa động vào cô ấy chứ?”

"Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ chuộc người ngay!"

Người ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, dường như là trong giây lát.

Nhưng anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ nói nhỏ nhẹ: “Hôm nay thì bỏ đi.”

“Em ấy kiệt sức rồi.”

“Cho dù anh có mang ông trời tới giúp thì em ấy cũng chưa chắc có sức lực đi theo anh."

Quý Thần Tự bỗng nhiên đứng dậy.

Ánh mắt như đang tan rã.

Trong giây tiếp theo, anh ta gầm lên và đá đổ bàn cà phê trước mặt với đôi mắt đỏ bừng.

“Mày con mẹ nó chạm vào cô ấy rồi?”

“Ai cho phép bọn mày chạm vào cô ấy?”

“Không phải tao đã nói sẽ đưa tiền sao?”

Mọi người trong biệt thự đều sợ hãi, trông như thể đã nhấn nút tạm dừng, không có ai dám cử động.

Họ chỉ ngơ ngác nhìn đôi mắt Quý Thần Tự trong chốc lát đã đỏ lên.

Đôi mắt anh ta chứa đầy ý định g i ế t người đáng sợ.

Những đường gân trên cổ nổi lên.

Sau khi hít thở vài hơi, cuối cùng anh ta cũng kìm nén được sự tức giận của mình.

“Làm sao để đưa tiền? Làm sao để chuộc người?"

Trì Tịch cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ đang ngủ trong lòng mình.

Đột nhiên, anh nhớ đến vẻ mặt tủi thân của cô khi nói đến chuyện tiền chuộc vào buổi chiều nay.

Anh nhẹ nhàng nâng khóe môi lên.

“Năm nghìn vạn, gửi vào thẻ em ấy là được.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...