Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kim Thoa Tiếu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 09:38:57
Lượt xem: 3,617

Lời nàng nói như một lớp sương mù, mơ hồ truyền vào tai ta.

Cảnh tượng trước mắt dần dần xa dần.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Đột nhiên, đêm mưa tầm tã năm đó xông vào đầu ta.

Ký ức mơ hồ bỗng nhiên có hình hài:

Mẹ ta phá cửa xông vào, dùng áo choàng bọc lấy ta, quần áo tả tơi, nước mắt lưng tròng.

Ngọn đuốc sáng chói chiếu rọi màn đêm, khi ta bị bế ra khỏi cửa, cha ta đang lớn tiếng mắng chửi ai đó.

Ta co ro trong lòng mẹ, run lẩy bẩy, về đến nhà, gào khóc suốt đêm, giọng nói đều khàn đặc.

Ngày hôm sau, mưa dần tạnh, Thẩm Tịch Ngọc cưỡi ngựa đến, đứng trong màn mưa xánh xám, ánh mắt sáng ngời, "Oản Oản, ta thích nàng."

Nhưng, đã quá muộn.

"Ta vẻ mặt thất thần, nói ra những lời đã luyện tập cả đêm: ""Thẩm Tịch Ngọc, ngươi và ta, thân phận khác biệt, ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn là thôi đi.""

"

Năm đó, sau khi Thẩm Tịch Ngọc rời đi, ta bị bệnh nặng một trận.

Tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, tính cách càng thêm yếu đuối, cả ngày đóng cửa không ra ngoài.

Cho đến một ngày, ta quên đi một số chuyện, thân thể cũng dần hồi phục.

Hiện tại, lời của Yến Nguyệt như một lưỡi d.a.o sắc bén, xé toạc lớp kén phong ấn trong thân thể ta.

Ta không thể trốn tránh trước sự thật phũ phàng.

Yến Nguyệt xoay tròn lá trà dưới đáy chén, "Khi đánh Giang Lăng, các di nương trong phủ Thái thú cố ý bày mưu, muốn leo lên giường Thẩm Tịch Ngọc."

"Họ cho Thẩm Tịch Ngọc uống rượu thuốc, tưởng rằng có thể đạt được mục đích. Ngày hôm sau, chính là Thẩm Tịch Ngọc toàn thân đầy máu, cầm đầu bọn họ đi ra."

"Tống tiểu thư, đời này hắn căm ghét nhất là kẻ bạc tình, vì ngươi mà hắn điên một lần. Nếu như có lần thứ hai - thiên hạ sẽ không dung tha hắn. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn thất bại, c h ế t không toàn thây sao?"

Ta hiểu, ngôi vị hoàng đế vững chắc hay không, phải nhìn vào lòng dân.

Mười bảy phiên vương rình rập, nếu Thẩm Tịch Ngọc gánh vác tội danh tàn bạo, chính là cho chúng cơ hội.

Yến Nguyệt thở dài, "Đã quyết tâm đoạn tuyệt với hắn, thì không có lý do gì để mềm lòng quay đầu."

Ta lập tức bị hút hết linh hồn, vô lực nhắm mắt lại.

"Họ đều nói, Thẩm Tịch Ngọc đã g i ế t cha ngươi, có thật không?"

Yến Nguyệt cười nhạt: "Tống tiểu thư, ngươi cho rằng là ai làm?"

Dưới ánh mắt chói chang của nàng, ta đột nhiên hiểu ra tất cả.

Yến Nguyệt cười thành tiếng, tham vọng trong mắt nàng không còn che giấu,

"Cha ta đã già rồi, thay vì ngồi chờ bị các phiên vương khác nuốt chửng, chi bằng chủ động tấn công. Thẩm Tịch Ngọc mang tội danh này, chỉ có thể hợp tác với ta. Còn ngươi, chính là mồi nhử để hắn chiếm lĩnh kinh thành."

Hóa ra từ đầu đến cuối, đều là một vở kịch độc diễn của Yến Nguyệt.

"Tống tiểu thư, hãy làm một giao dịch với ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kim-thoa-tieu/chuong-8.html.]

Yến Nguyệt nói, đã đến lúc ta rút lui.

Đổi lại, nàng có thể bảo vệ cha mẹ, đưa chúng ta về ẩn cư ở núi rừng.

Thực ra ta không có lựa chọn, cũng không khó chọn.

Ba tháng sau

Trời ấm gió nhẹ, ta cầm dưa hấu cắt thành miếng đứng dưới mái hiên, nhìn Sở Ký Chu vác thùng nước đi lại trong sân.

Hiện tại chúng ta định cư ở một thị trấn hẻo lánh, non xanh nước biếc, nơi này ba mặt giáp núi, một mặt giáp sông, kho tàng phong phú, cách xa chiến tranh.

Dân chúng qua lại không nhiều, không thông với bên ngoài.

Lúc đó, cha ta giải tán hầu hết người hầu, chỉ còn lại vài thị vệ theo sát.

Sở Ký Chu chính là một trong số đó.

Hắn vốn là thị vệ thân cận của cha ta, ở trong nhà trước, lần này nhà cửa gặp nạn, hắn bận rộn trước sau, giúp đỡ rất nhiều.

"Này, ngươi ăn chút dưa đi." Ta vẫy tay với hắn, giọng nói rất nhẹ.

Từ khi nhớ lại chuyện cũ, ta lại trở về bộ dạng u ám, nhút nhát như trước.

Mỗi khi có nam nhân lạ mặt đến gần, ta đều như chim sợ cành cong, toàn thân lạnh ngắt, run rẩy.

Sở Ký Chu là người duy nhất có thể nói chuyện với ta.

Hắn cao lớn, gương mặt thanh tú, toát ra vẻ lạnh lùng.

Ban đầu ta vô cùng sợ hãi bộ dạng của hắn, mấy lần khóc lóc đòi cha đuổi hắn đi.

Cho đến một buổi chiều, hắn đi ngang qua cửa sổ.

Sau đó, trên bệ cửa sổ để lại một chiếc hộp kẹo tinh xảo.

Ta từ từ cầm lên, sờ mó mãi, yêu thích nó vô cùng.

Từ đó, ta mới chịu nói chuyện với Sở Ký Chu.

Sở Ký Chu đặt thùng nước xuống, đến giếng múc nước rửa sạch, mới quay lại cầm lấy miếng dưa trong tay ta, cười nói: "Cảm ơn tiểu thư."

Dưới ánh nắng, những giọt nước trong veo lướt xuống cổ họng gân guốc của hắn, chảy vào vạt áo.

Ta không khỏi ngẩn ngơ, nhớ lại nhiều năm trước, Thẩm Tịch Ngọc cũng như vậy, dịu dàng rạng rỡ.

Di nương đi ngang qua hành lang, cười đùa: "Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."

Lời này rơi vào tai người khác, là một câu bông đùa.

Rơi vào tai ta, lại như một lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên.

Toàn thân như rơi vào hầm băng, ta vội vàng đứng dậy, mặt tái mét, lùi lại một bước.

Sở Ký Chu nhận ra tâm trạng ta không ổn, dừng động tác, ánh mắt lo lắng: "Tiểu thư…"

Ta hoảng hốt lắc đầu, lùi vào nhà, "Ta… ta mệt rồi, ta nghỉ ngơi trước."

Tối hôm đó, ta lại gặp ác mộng.

Loading...