Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kim Thoa Tiếu - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:26:04
Lượt xem: 2,423

Thấy hắn làm cho người ta sợ hãi, ta nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thẩm Tịch Ngọc, "Thẩm Nhị, buông nó ra."

 

Thân thể Thẩm Tịch Ngọc giật mình, đột ngột tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn ta.

 

Lúc đó, ta nhìn thấy sự khao khát và đau khổ trong đáy mắt hắn.

 

Ta lại lặp lại một lần nữa: "Để họ đi đi."

 

Thẩm Tịch Ngọc ngẩn người buông tay.

 

Nữ nhân kia ôm đứa bé vội vàng chạy trốn, chỉ còn lại ta và Thẩm Tịch Ngọc quỳ trên đất.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Gió thổi lặng lẽ qua con ngõ nhỏ, ánh sáng mặt trời vừa vặn, nhưng không chiếu vào lòng người.

 

Lâu thật lâu, hắn che mắt, thở dài.

 

Mắt ta cay cay, do dự một lúc, từ từ ôm lấy Thẩm Tịch Ngọc.

 

Mở miệng, không biết phải an ủi hắn thế nào.

 

Trước khi vào cung, ta từng ngồi tâm sự cùng cha.

 

Ông nói Thẩm Tịch Ngọc năm đó vừa ra khỏi vương đô liền bị Yến Nguyệt để mắt đến.

 

Hắn có thể giữ được mạng sống, là do Yến Nguyệt tính toán.

 

Thêm vào đó, năm đó, phụ thân quả thực đã nói những lời cay nghiệt, cắt đứt hy vọng của Thẩm Tịch Ngọc, do Yến Nguyệt ngày này qua ngày khác kích động, tẩy não, Thẩm Tịch Ngọc hoàn toàn hắc hóa.

 

Mùa xuân mưa nhiều, ta tận mắt nhìn thấy vết thương cũ của Thẩm Tịch Ngọc tái phát, đau đớn không chịu nổi.

 

Yến Nguyệt để kiểm soát hắn, đã cho hắn uống thuốc độc mãn tính.

 

Vô tình nhiễm lạnh, liền ho đến mức không thể thở nổi.

 

Nếu không phải cuối cùng, Thẩm Tịch Ngọc và cha đồng lòng triệt tiêu thế lực của Yến Nguyệt, e rằng mạng sống của hắn cũng không còn.

 

Hắn đã chịu đựng nhiều đau khổ.

 

Nếu cuộc đời của một người phải mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ, không thể tiến về phía trước, sống còn có ý nghĩa gì?

 

Ta ở trong một cung điện nhỏ gần điện Cần Chính, không có tên, ban ngày nắng ấm, cũng rất yên tĩnh.

 

Thẩm Tịch Ngọc tan triều, liền thu mình cùng ta ở đây, đóng chặt cửa, lại giống như vợ chồng bình thường.

 

Hôm nay đêm xuống, ta đốt hương trầm trong điện.

 

Thẩm Tịch Ngọc bước đi dưới ánh trăng, đẩy cửa vào, trong phòng hương thơm thoang thoảng, rèm ấm áp bay bay.

 

Ta ngồi xếp bằng trên giường, khoác một chiếc áo mỏng, trang điểm nhẹ, chân trần, eo thon, không che giấu gì.

 

Ta lặng lẽ chờ đợi Thẩm Tịch Ngọc đi qua nhiều lớp rèm, đứng trước mặt ta.

 

Bước chân hắn rất nhẹ, dừng lại trước lớp rèm cuối cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kim-thoa-tieu/chuong-21.html.]

"Oản Oản... nàng..."

 

Ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn.

 

Tay Thẩm Tịch Ngọc đưa qua lớp rèm, một lúc lâu, thở dài, "Oản Oản, tối nay... ta nghỉ ở ngoài."

 

Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.

 

"Ta lạnh."

 

Chỉ một câu nói đơn giản, lập tức định trụ bóng lưng của Thẩm Tịch Ngọc.

 

"Không vào sao?"

 

Hơi thở Thẩm Tịch Ngọc dồn dập, giọng khàn khàn, "Oản Oản..."

 

"Hay là chàng ghét bỏ ta không sạch sẽ..."

 

Lời chưa dứt, Thẩm Tịch Ngọc đã lao vào.

 

Hắn giống như một con bò tót mất lý trí, ném áo khoác ra, ôm ta lăn vào giường.

 

Dây buộc tóc màu đỏ rơi xuống vai, tóc đen quấn lấy, hơi thở hòa quyện.

 

Chúng ta nhìn nhau.

 

Mắt Thẩm Tịch Ngọc đỏ hoe, "Oản Oản, ta đã làm sai... Ta không xứng."

 

Hắn vẫn còn tự trách về chuyện Lý Hằng Trung.

 

Ta sờ sờ một sợi tóc trắng bất ngờ xuất hiện trên thái dương hắn, "Không phải lỗi của chàng."

 

"Nếu ta cẩn thận hơn một chút... Đứa bé của chúng ta sẽ không c h ế t. Oản Oản, xin lỗi."

 

Ta vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng vỗ về, "Không sao, ta không trách chàng, đứa bé cũng sẽ không trách chàng."

 

Ta chủ động hôn Thẩm Tịch Ngọc, cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.

 

Tình cảm đã bị lãng quên trong chốc lát bùng nổ, Thẩm Tịch Ngọc xé toạc chiếc rèm rũ xuống trên giường, hôn lên mu bàn tay, trán ta không ngừng.

 

Đến khoảnh khắc cuối cùng, ta theo thói quen căng thẳng người.

 

Thẩm Tịch Ngọc hiểu nỗi lo lắng của ta, nhẹ nhàng hôn bên tai ta, nói ra câu nói đã được lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, "Oản Oản, nàng là cô gái trong sạch nhất thiên hạ."

 

Ta ôm cổ Thẩm Tịch Ngọc, nhắm mắt, rơi lệ.

 

Ngón tay ta lưu lại trên vết sẹo của hắn suốt đêm, nó theo nhiệt độ cơ thể chủ nhân, trở nên nóng bỏng.

 

Hoa ngọc lan bên cửa sổ trải qua một đêm gió sương, nhụy hoa nhờ giọt mưa mà trở nên rực rỡ hơn.

 

Cánh hoa đầy sương, không chịu nổi nữa, gió thổi qua liền kết thành từng dòng, từng giọt rơi xuống đất.

 

Ánh sáng trời chiếu vào khe cửa sổ, vẽ nên hai bóng người ôm chặt lấy nhau trên giường.

 

Loading...