Kim Lăng Dị Mộng - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:53:32
Lượt xem: 2,939

Nghiêm Tụng, nếu chàng không thông minh như vậy thì tốt biết bao.

Có lẽ vì chơi cả ngày nên mệt nhoài cả người, nửa chặng sau ta ngủ gà ngủ gật.

Nghiêm Tụng để ta tựa lên vai y, ta thấy sắp vào thành, nên chỉ nghiêng người dựa vào xe.

Dựa vào vách xe ngủ lơ mơ được một lúc.

Mỗi lần mở mắt, ta đều chạm phải ánh mắt tĩnh lặng của Nghiêm Tụng.

Ta có ý trêu chọc y: "Cứ nhìn chằm chằm như vậy, chưa nhìn đủ sao?"

"Sợ là nàng biến thành tiên nữ của cửu trùng thiên, chớp mắt liền biến mất."

Ta cười thành tiếng: "Nói như thể Ngưu Lang Chức Nữ vậy."

"Sao?" Ta nghiêng người về phía trước, "Có phải sợ ngày Thất Tịch hỉ thước tiên tử không thể xây cầu không?"

Y đang cười định đáp lời ta, xe ngựa bỗng chao đảo dữ dội, khiến người trong xe choáng váng.

Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Tụng ôm chặt ta vào lòng.

Bên ngoài tiếng người xôn xao, xe ngựa dần ổn định lại.

Phu xe bên ngoài nói: "Cô nương công tử cứ yên tâm. Là con ngựa trước đầu xe bị kinh hãi, dọa đến ngựa của chúng ta."

Ta khẽ vén một góc rèm, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa quen thuộc phía trước, âm thầm nắm chặt tay.

Nghiêm Tụng cũng nhìn thấy cảnh tượng phía trước, y vỗ vỗ vai ta trấn an, dặn phu xe: "Không việc gì thì vào thành thôi."

May mắn cho đến khi xe ngựa dừng trước cổng Tạ phủ, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Nghiêm Tụng gọi Mai Bình lại, tỉ mỉ dặn dò: "Hôm nay cô nương bị kinh hãi, về nhớ nấu một bát canh an thần, bảo cô nương uống trước khi ngủ."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

"Dạ, Mai Bình nhớ rồi."

Ta gọi gã tiểu tư trực đêm ở cổng, dặn dò: "Tiễn Nghiêm công tử về cẩn thận."

"Dạ."

Ta nhìn Nghiêm Tụng, trong lòng có vài phần không muốn y đi.

Y cười với ta: "Vào đi thôi."

Ta gật đầu, quay người định bước lên bậc thềm, bỗng cảm thấy gió lạnh lướt qua, ánh bạc lóe lên.

"Nguyên Hoa cẩn thận!"

Ta thấy hắc y nhân cầm kiếm đ.â.m tới, vội vàng tránh sang một bên.

Không biết từ lúc nào, hắc y nhân lại nhiều thêm mấy người. Chiêu thức hiểm ác, mỗi đòn đều nhắm vào chỗ hiểm.

Ta thầm nghĩ không hay, liên tục lăn người tránh né.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kim-lang-di-mong/chuong-16.html.]

May là trong lúc giằng co, Mai Bình đã dẫn theo hộ vệ trong phủ nối đuôi nhau chạy ra.

Hắc y nhân thấy tình hình không ổn, lập tức phi thân rút lui.

Phụ mẫu nghe tin cũng từ trong phủ chạy ra, vừa định tiến lên hỏi han. Không biết vô số mũi tên từ đâu lạnh lùng b.ắ.n ra, xối xả bay tới, hộ vệ liền vung gậy đánh đuổi, phần lớn không b.ắ.n trúng mục tiêu.

Chỉ có một mũi tên, lại nhắm thẳng về phía ta.

Nghiêm Tụng kéo ta lại, ôm chặt trong lòng, cùng né sang một bên.

Trên đầu bỗng vang lên một tiếng rên khẽ.

"Nghiêm Tụng!"

Y lại giữ ta trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng, ôn hòa nói: "Không sao."

Quân tuần tra trong thành nghe thấy liền đến, tản ra khắp nơi xem xét.

Ta vội vàng rời khỏi vòng tay Nghiêm Tụng, kiểm tra vết thương của y, thì ra là cánh tay trái bị trúng tên.

Vết m.á.u loang ra trên áo vải sáng màu, khiến ta nhớ lại cảnh tượng khi tìm thấy Nghiêm Tụng ở bãi tha ma ngày trước.

...

Ngày mùng bảy tháng Chạp năm Cảnh Thành thứ hai mươi ba, tin Nghiêm Tụng qua đời do bệnh từ trong cung truyền ra.

Vị tân đế nóng lòng lên ngôi, để biểu dương hiền đức yêu tài, đặc biệt tổ chức một tang lễ mà trong mắt người ngoài vô cùng long trọng cho Nghiêm Tụng.

Khóc lóc thảm thiết trước triều đình, hạ chỉ nghỉ triều ba ngày, đích thân tiễn xe tang ra khỏi thành... Những việc ấy, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch.

Làm gì có vị hoàng đế hiền đức nào, lại không cho vợ y túc trực linh cữu, không cho quả phụ theo đoàn đưa linh cữu ra khỏi thành?

Ngày thứ hai sau khi Nghiêm Tụng hạ táng, ta nhận được một phong mật thư, trên đó chỉ có năm chữ: "Túc Lăng" "bãi tha ma".

Ta tìm mọi cách cải trang đến Túc Lăng, không ngờ quan tài lẽ ra phải chôn cất Nghiêm Tụng lại trống không.

Nghĩ đến phong mật thư kia, ta rẽ sang bãi tha ma.

Suốt ba ngày trời, ta cuối cùng cũng tìm thấy Nghiêm Tụng.

Người nam tử cao bảy thước ngày xưa, nay không còn hình dạng con người.

Gầy trơ xương, toàn thân bầm tím, trên áo đầy vết m.á.u loang lổ.

Sau khi an táng Nghiêm Tụng, ta đã tìm mọi cách để kêu oan cho y. Nhưng lúc đó Đức Vương đã lên ngôi, những gì ta làm chẳng qua là châu chấu đá xe, thực sự đơn độc yếu thế.

Đức Vương tuy rất không hài lòng, nhưng không thể ngay lập tức làm gì ta được. Bèn dùng cách cũ, âm thầm hạ độc vào đồ ăn thức uống của ta.

Sau khi ta qua đời liền tuyên bố ra ngoài, phu nhân của Nghiêm tướng vì lo âu thành bệnh, lâu ngày không chữa được.

...

 

Bình luận

7 bình luận

  • Thương cặp đôi Duệ Vương với Vân Bách quá. Tấm lòng cao cả của Duệ Vương đúng là mệnh chân long. Không phải thiên tử có lẽ vì ảnh thiếu hoàn toàn vị kỉ 😑

    Rouge2011 1 tuần trước · Trả lời

  • Duệ Vương đúng là người vì đại nghiệp, tiếc là cuối cùng cũng ko được bên người mình thương, ko được nhìn xã tắc phát triển

    Linie 1 tuần trước · Trả lời

  • Mạ Duệ Vương tốt vcl😭, hi vọng bằng một cách thần kỳ nào đó ổng sẽ có kiếp sau hạnh phúc

    Vii 2 tuần trước · Trả lời

  • Ttttrời ơi tương tác giữa nam9 nữ9 nhẹ nhàng mà đáng iu qtqđ luôn áaaaa. Huhu kết truyện nhanh quá tui muốn đọc thêm, hít thêm đường từ họ, muốn thấy họ bái đường rồi sinh con đẻ cái nữa cơ QwQ. Thích tính cách của nam nữ9 ghê, giá mà có truyện dài nào tương tự. Với lại đọc đến cái kết của Duệ Vương mà cảm động lắm luôn, anh ấy xứng đáng với kết thúc tốt hơn. Người đâu mà sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky vậy, nam9 nhận xét về ổng đúng chính xác luôn. Cảm ơn tác giả, cảm ơn bạn edit vì đã đem đến cho mình một bộ truyện ngắn tuyệt vời hết nước chấm thế này ạ 😭🫶🏻❤️‍🔥

    Hương Neko 2 tuần trước · Trả lời

Loading...