Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Sau, Đừng Gặp Lại - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:15:48
Lượt xem: 3,088

Ngày hôm sau, chúng tôi lên đường. Một chiếc xe, hành lý đơn giản, và hai chúng tôi. Thẩm Kiều không nói điểm đến, chúng tôi đi về hướng Tây, vượt qua núi xanh, nước biếc, đồi núi hoang mạc, dần dần vào vùng đất hoang vu không người.

Tôi từng nghĩ, hắn có thể sẽ g.i.ế.c tôi ở khu vực không người này. Nghĩ lại, nếu hắn thật sự muốn g.i.ế.c tôi, làm vậy chỉ thêm thừa thãi. Vì thế, tôi tĩnh tâm lại. Tôi thưởng thức hoàng hôn trên sa mạc, ngắm sao trên đỉnh núi.

Sau đó, chúng tôi đến Tây Tạng. Thẩm Kiều chọn một tuyến đường ít người thăm viếng, mang theo dụng cụ đơn giản, dẫn tôi leo núi. Ngày hôm đó trời nắng đẹp, bầu trời Tây Tạng xanh thẳm, đỉnh núi xa phủ tuyết trắng xóa, lặng lẽ đứng ngàn năm, lắng nghe lời cầu nguyện của người dân Tây Tạng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nhưng thời tiết nắng đẹp không kéo dài lâu. Khi lên một đỉnh núi thấp, tuyết bắt đầu rơi, xuống núi, không may lệch tuyến, tôi suýt ngã xuống vách núi. 

Trong khoảnh khắc sinh tử, Thẩm Kiều từ phía sau ôm chặt lấy tôi. 

Qua lớp áo leo núi dày cộp, tôi không cảm nhận được nhiệt độ của hắn, nhưng khoảnh khắc đó, rõ ràng có gì đó trở nên nóng bỏng.

Cuối cùng, chúng tôi vẫn xuống núi an toàn, vào ở trong một nhà dân. 

Ngoài cửa sổ, ngẩng đầu là thấy đỉnh núi tuyết trùng điệp. 

Tôi có cảm giác như thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi. 

Hắn không còn là kẻ buôn ma túy từng giam cầm tôi, và tôi cũng không phải là cảnh sát nằm vùng giả vờ bên hắn.

“Tuệ Tuệ.” - Hắn gọi tôi.

“Em đây.”

“Đừng rời xa anh.” 

Tôi im lặng vài giây: “Được.”

Chỉ là tôi biết rõ, đó chỉ là diễn xuất giả dối. 

Đêm đó, tôi chìm đắm trong giấc mơ. Đỉnh núi tuyết nghìn năm xa xôi lắng nghe lời cầu nguyện, trong sự trống trải tĩnh lặng, tôi nhận được phước lành của nàng. Một sự tái sinh, trong đêm đó, lặng lẽ đến.

10

Chuyến đi ngắn ngủi kết thúc, chúng tôi rời khỏi giấc mơ ấy. 

Trở về, Thẩm Kiều biến mất trong vài ngày. 

Khi xuất hiện trở lại, hắn đưa tôi đến một bữa tiệc do gia đình họ Tô tổ chức. 

Giữa đám đông, tôi nhìn thấy Tô Cảnh ngay lập tức. 

Trừ lần đầu tiên chủ động gọi cho anh, những lần khác, để đảm bảo an toàn, chúng tôi không liên lạc, thậm chí khi gặp cũng giả vờ không quen biết.

Nhưng Thẩm Kiều dường như đã nhận ra điều gì đó. Hắn dẫn tôi đến trước mặt Tô Cảnh. 

Tôi luôn thắc mắc, tại sao Tô Cảnh không ở trường cảnh sát nhưng lại có sư phụ là cảnh sát. 

Sau này tôi mới biết, anh là con ngoài giá thú của gia đình họ Tô, em trai của mẹ ruột anh là đồng nghiệp của sư phụ anh. 

Gia đình Tô luôn che giấu vụ bê bối này, nên ít ai biết mối quan hệ phức tạp đó.

Tối hôm đó, khi Thẩm Kiều dẫn tôi đến trước mặt Tô Cảnh, tôi hiểu rằng, hắn đã nhận ra điều gì đó. Hắn nói chuyện với Tô Cảnh vài câu, còn tôi giữ khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không hề nhìn Tô Cảnh. 

Tôi quá muốn chứng tỏ mình không liên quan đến Tô Cảnh, nhưng quên mất một điều, đó là “quá cũng không tốt”. Trước đây tôi cố tình nhìn Tô Cảnh, làm sao bây giờ có thể không nhìn một lần?

Khi rời đi, từ khuôn mặt không cảm xúc của Thẩm Kiều, tôi nhận ra sai lầm của mình. 

Hắn mở cửa sổ xe nhìn ra đêm tối, châm một điếu thuốc.

“Tuệ Tuệ, em có bí mật gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiep-sau-dung-gap-lai/chuong-6.html.]

Cảm giác lạnh lẽo lan từ não xuống tận xương sống. Mọi tế bào đều hét lên: Không được hoảng loạn.

“Yêu anh, tính không?”

Hắn cười khẽ. Ngừng lại hai giây. Trong khoảng lặng đó, tôi đã sẵn sàng cho việc hắn b.ắ.n tôi.

Hắn nhả một hơi thuốc: “Tính.”

Lúc đó, tôi biết chắc rằng, hắn đã nghi ngờ tôi. 

Hắn cũng biết tôi nhận ra điều đó nhưng hắn không hành động. 

Hắn đang chờ đợi, như một thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi lộ diện.

Những ngày sau, tôi vẫn ra ngoài như bình thường. Tôi đi vào khu phố đông đúc, những điểm du lịch đông người, rồi đi lòng vòng trên phố đi bộ, cuối cùng mới thoát khỏi người theo dõi của Thẩm Kiều. Tôi không có thông tin gì cần truyền cho cảnh sát. Tôi chỉ muốn đi dạo.

Trước khi rời khỏi thế giới này, tôi muốn tự do đi dưới ánh mặt trời như một người bình thường. 

Tôi nghĩ Thẩm Kiều sẽ nhốt tôi lần nữa, nhưng hắn không làm thế. 

Hắn để tôi tự do, thậm chí rút cả người theo dõi.

Cảnh sát cuối cùng nhận ra điều bất thường. 

Tô Cảnh chủ động tìm đến tôi: “Đi với anh, em đã bị nghi ngờ rồi.”

Tôi không nhúc nhích.

“Khương Tuệ Tuệ, em đã bị nghi ngờ, giờ về đó chỉ có đường chết.”

“Tôi biết.”

“Em không sợ c.h.ế.t sao?”

Sợ không? Có lẽ vẫn có chút sợ. Nếu tôi đi với anh, không lâu sau, Thẩm Kiều sẽ biết. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, Thẩm Kiều bất cứ lúc nào cũng có thể trả thù. Bị kẻ biến thái như hắn theo dõi, không phải chuyện dễ dàng. 

Tô Cảnh còn rất trẻ. Anh nên có một tương lai tươi sáng.

Tôi lắc đầu: “Tôi có cách thoát thân.”

Anh sững sờ: “Cách gì?”

“Sư phụ của anh dạy, bí mật, không thể nói.”

Rõ ràng anh không tin.

“Anh hỏi sư phụ của anh đi.”

Cuối cùng, tôi rời đi trong vẻ thanh thản. 

Thực ra lúc đó tôi rất muốn không biết xấu hổ hỏi một câu: Nếu chúng ta quen nhau bình thường, tôi có thể theo đuổi anh không? Vì ngoại hình của anh thực sự rất hợp với gu của tôi. Nhưng đời này, rõ ràng không có cơ hội đó.

Tôi ngồi bên cửa sổ biệt thự, ngắm hoàng hôn cuối cùng. 

Dù tôi lừa Tô Cảnh, sư phụ anh không dạy tôi gì cả, nhưng tôi còn một cách cuối cùng.

Tôi lục trong tủ, tìm cây que thử thai mua từ rất lâu. Kỳ kinh của tôi đã trễ nửa tháng. 

Trước đây, dù uống thuốc tránh thai, tôi cũng sợ ngừa thai thất bại, mang thai đứa con của ác quỷ. 

Nhưng lần này, lại trở thành con đường thoát cuối cùng của tôi.

 

Loading...