Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này, Nắng Đưa Lối Ta Về - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-02 16:12:07
Lượt xem: 2,151

Từ Văn Văn tức giận đến mức như muốn phun lửa, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ba nuôi thì lập tức im lặng.

Dù được ở lại nhưng Từ Văn Văn nhất định bắt tôi đổi tên, nói tôi không xứng đáng mang tên Hứa Văn Văn.

Bắt tôi đổi tên thành Từ Vấn Vấn.

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Minh Giác nói: "Cũng đúng, cô gọi Văn Văn sẽ làm giảm đẳng cấp mất, cứ gọi là Kiều Kiều đi."

Nếu không phải đang giả vờ bị tổn thương, tôi thật sự muốn lật mặt.

Làm gì có tên nào là Kiều Kiều chứ?

Nhưng thôi kệ, dù sao anh đã gọi tôi là Kiều Kiều, bây giờ mọi người xung quanh cũng gọi tôi là Kiều Kiều.

Từ Kiều Kiều trở thành tên mới của tôi.

Có phải điều đó có nghĩa là một khởi đầu mới không?

……

Đổi tên là một việc phức tạp.

Từ chứng minh nhân dân đến bằng lái xe, từ thẻ ngân hàng đến giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà…

Trong khi Minh Giác đưa tôi đi khắp nơi lo liệu, thì ở nhà cũng rất náo nhiệt, ba mẹ nuôi đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Từ Văn Văn, để cô ta chính thức ra mắt trước mọi người.

Chuyện này đã nằm trong dự tính từ trước, tôi hoàn toàn không có suy nghĩ gì.

Ngược lại, Minh Giác lo lắng tâm trạng của tôi không tốt, còn cố ý đưa tôi đến bờ biển học lặn, vì tôi từng vô tình nói rằng quan cảnh dưới nước rất đẹp.

Tôi cũng rất thông minh, chỉ mất ba giờ là học được cách lặn rồi.

Trong làn nước biển xanh thẳm, thế giới xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi nhắm mắt lại, như trở về những ngày tháng vật lộn của kiếp trước.

Những chuyện đã trôi qua hơn hai mươi năm vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí.

Nhớ lần đầu tiên gặp Từ Văn Văn, cô ta co rúm lại trốn sau lưng tôi, đôi mắt sưng đỏ trông rất tội nghiệp.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Chúng tôi hẹn nhau cùng bỏ trốn, bất kể ai trốn thoát trước, đều phải báo cảnh sát cứu người còn lại.

Cô ta chân ngắn, suýt bị phát hiện, tôi cố tình để lộ bản thân để cô ta trốn thoát an toàn.

Nhưng cô ta lại không cứu tôi, tôi suýt bị kẻ buôn người đánh chết, bị nhốt trong chuồng lợn suốt ba năm.

Khi đó, mỗi ngày tôi đều chờ cô ta gọi cảnh sát đến cứu mình, nhưng cuối cùng chỉ đợi được bức ảnh cô ta tỏa sáng rực rỡ trong một bữa tiệc trên một tờ báo cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiep-nay-nang-dua-loi-ta-ve/chuong-5.html.]

Lúc đó tôi không hận cô ta, chỉ muốn biết lý do tại sao.

Vì vậy, tôi giả điên giả dại suốt mười năm trời, mới trốn thoát khỏi nơi tội lỗi đó.

Tưởng rằng khi thoát ra sẽ là thiên đường, nhưng không ngờ tìm được cô ta mới là khởi đầu của cơn ác mộng.

Cô ta là tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng, còn tôi là kẻ ăn mày nghèo khổ bán hàng rong ven đường.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khinh miệt của cô ta biến thành ngạc nhiên.

Tôi cười vẫy tay chào cô ta, cô ta vội vàng lên chiếc Porsche.

Tối hôm đó cô ta phái người tìm tôi, đưa tôi đến vườn sau của cô ta, ném thức ăn vào bát chó, để tôi tranh ăn với chó.

Cô ta ném chiếc áo bông rách duy nhất có thể giữ ấm của tôi đi, rồi ném tôi xuống dưới cây cầu toàn là người vô gia cư và bệnh nhân tâm thần, lắng nghe tiếng hét điên cuồng của tôi.

7.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều!"

Minh Giác vội vàng kéo tôi ra khỏi đáy biển sâu, nhanh chóng giúp tôi tháo mặt nạ lặn, cẩn thận lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt tôi.

Anh đầy lo lắng ôm chặt tôi vào lòng: "Kiều Kiều, lúc nãy em không động đậy, anh thật sự lo lắng tưởng em đã gặp chuyện."

Tôi bị đánh thức từ cơn mơ màng, ngơ ngác nhìn anh.

Anh ôm tôi thật chặt, như thể sợ rằng tôi sẽ đột nhiên biến mất.

Sự quan tâm này thật chân thành, hoàn toàn không phải giả dối...

……

Bữa tiệc sinh nhật của Từ Văn Văn được tổ chức vô cùng hoành tráng, nhiều nhân vật nổi tiếng trong thành phố đều được mời tham dự.

Dù gì thì Minh Giác và tôi đã hẹn hò được bốn năm, họ cũng đã tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.

Vì vậy, họ đã lờ đi Từ Văn Văn đang chào khách ở cửa, mà thay vào đó cười đưa quà cho tôi, mỗi món quà đều rất đắt tiền.

Điều này khiến Từ Văn Văn rất tức giận.

Mẹ nuôi đành phải kéo cô ta đến bên tôi, mỉm cười nói: "Kiều Kiều, con dẫn Văn Văn đi làm quen một chút nhé."

Từ Văn Văn tỏ ra không vui: "Tại sao chứ? Cô ta chỉ là kẻ giả mạo, con mới là cô chủ thật sự của nhà họ Từ này."

Giọng của cô ta rất lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Mẹ nuôi khẽ nhíu mày: "Chẳng phải đã nói với con rồi sao? Khi ra ngoài phải nói năng nhỏ nhẹ."

 

Loading...