Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này Bạc Đầu Cùng Chàng - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:02:03
Lượt xem: 3,203

11

 

Tiêu Dũ nhìn ta một cái, rồi nói: "Nha hoàn của cô nương đến báo quan, nói cô nương bị phu quân hưu bỏ, khó lòng thoát thân. Quý phi nương nương từng dặn bổn quan chăm sóc cô nương nhiều hơn. Hôm nay, cô nương có gì cần giúp đỡ, bổn quan tuyệt đối không từ chối, cũng không thể từ chối."

 

Ta mỉm cười gật đầu: "Lần này, phiền đại nhân rồi."

 

"Ngươi... các ngươi..." Lúc này, Trương Nham mới tỉnh táo lại, nhưng đã quá muộn!

 

"Luật Bộ Hình quy định rõ ràng, chính thê bị hưu, phải mang theo toàn bộ của hồi môn, bao gồm nhưng tất cả nha hoàn và tài vật khác." Tiêu Dũ nhìn mọi người, nói tiếp: "Lâm tiểu thư, cô nương nên kiểm kê đầy đủ, nếu không Quý phi nương nương trách tội xuống, e rằng không ai chịu nổi đâu!"

 

Những lời này không hề nhắc đến nhà họ Trương, nhưng lại là lời cảnh cáo nhà họ Trương.

 

Khi ta đi kiểm kê của hồi môn, Trương Nham tiến lên định nói gì đó.

 

Nhưng Tiêu Dũ không cho hắn cơ hội.

 

"Nghe nói Trương đại nhân đưa một nữ tử mang thai về nhà? Nhưng vẫn chưa làm lễ nạp thiếp đúng không? Vậy thì nên kín đáo một chút, nếu có ai viết tấu chương dâng lên hoàng thượng... Trương đại nhân, tự biết lo liệu cho tốt đi!"

 

Trương Nham những lời định nói đành nuốt ngược vào bụng.

 

Vở kịch này, ta đã diễn một cách rực rỡ, cuối cùng, Hương Thảo cũng phản ứng kịp.

 

Lúc này, nàng vội vàng chỉ huy người mà Tiêu Dũ dẫn đến: “Cái này, cái này nữa, và cả chiếc bình hoa ngọc kia, đều là của nhà chúng ta! Mang đi, tất cả đều mang đi!"

 

Mẹ chồng cũ, phu quân cũ và La San, trên mặt đều đầy vẻ đau lòng, hối hận nhưng không thể nói lại, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta cho người từng xe từng xe chở hết của hồi môn của ta đi.

 

Ôi chao, cảm giác này thật là... sảng khoái vô cùng!!

 

12

 

Tiêu Dũ cưỡi ngựa, đi cùng xe ngựa của ta, hỏi: "Lâm tiểu thư, có muốn ta đưa cô nương về phủ Thái sư không?"

 

"Không cần." Ta khẽ vén rèm xe, nhìn thấy gương mặt nghiêng tuấn tú của hắn.

 

"Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, lần này sợ rằng đã đắc tội với nhà họ Trương. Hay là ta tạm ở Xuân Phong Uyển, nhưng như vậy e rằng phải nhờ cậy đại nhân che chở."

 

Xuân Phong Uyển vốn là tài sản hồi môn của mẹ ta, sau này được đưa vào của hồi môn của ta.

 

"Như vậy cũng tốt." Tiêu Dũ quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của ta, liền vội vàng quay mặt đi, nhưng đôi tai của hắn dần đỏ lên.

 

Hắn nói: "Có thể chăm sóc Lâm tiểu thư là vinh hạnh của Tiêu mỗ."

 

Ta khẽ cười, không từ chối.

 

"Đa tạ đại nhân."

 

13

 

Lúc này, Xuân Phong Uyển do hai tỷ muội Xuân Đào và Xuân Hồng quét dọn, sắp xếp.

 

Hai nàng vốn là nha hoàn ta mua về khi còn ở nhà họ Trương.

 

Kiếp trước, La San rất nhanh đã tìm được lý do để đuổi các nàng đi.

 

Giờ đây, khi ta quay lại, ta mang theo khế ước bán thân của các nàng, trả lại cho các nàng và tăng gấp đôi tiền lương hàng tháng.

 

Hai tỷ muội kích động quỳ xuống tạ ơn: "Đa tạ phu... đa tạ tiểu thư!"

 

"Sau này, nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ tiểu thư! Một lòng trung thành, báo đáp tiểu thư!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiep-nay-bac-dau-cung-chang/phan-4.html.]

"Được rồi, lui xuống đi, để Hương Thảo hầu hạ ta là đủ."

 

"Vâng, thưa tiểu thư."

 

Ta khóa toàn bộ của hồi môn vào hầm bí mật của Xuân Phong Uyển.

 

Công tắc mở hầm ngầm chỉ có ta và Hương Thảo biết.

 

Tối hôm đó, Tiêu Dũ cử hai thị vệ canh giữ bên ngoài Xuân Phong Uyển.

 

Hắn còn mời ta đến phủ cùng dùng bữa tối.

 

Lý do là để thân thiết với hàng xóm láng giềng.

 

Ta không khỏi nghĩ lại, kiếp trước vào thời điểm này, ta đã làm gì?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta chỉ biết buồn bã trong phòng, không gặp ai.

 

Kiếp trước, trước khi chếc, ta như bị điều gì đó che mờ trái tim, che khuất tầm mắt, hoàn toàn phớt lờ Tiêu Dũ, gần như không để hắn vào mắt.

 

"Tiểu thư, tiểu thư?" Hương Thảo thấy ta im lặng hồi lâu, gọi ta vài tiếng, rồi hỏi: "Tiêu đại nhân hôm nay mời dùng bữa, người có đi không?"

 

14

 

"Có." Ta bừng tỉnh, nhìn vào gương đồng.

 

Trong gương là một nữ nhân với mái tóc vấn mây, lông mày thanh tú, răng trắng ngà, nhan sắc kiều diễm như hoa đào.

 

"Hương Thảo, chải tóc cho ta."

 

"Vâng!" Hương Thảo bước lên, động tác thuần thục, vấn tóc cho ta. Nàng mở hộp trang sức trên bàn trang điểm, rồi hỏi: "Tiểu thư, người muốn đeo trâm nào?"

 

Hộp trang sức của ta, từng lớp từng lớp, chứa đủ loại trâm cài và trang sức.

 

Ta lật đến lớp cuối cùng, lấy ra một cây trâm ngọc bích chưa từng đeo.

 

Kiếp trước, sau khi ta chếc, Tiêu Dũ trở về kinh thành, nghe tin ta qua đời, đã lén trèo tường đào mộ, mang đi t.h.i t.h.ể chưa kịp lạnh của ta.

 

Cuối năm sau, hắn trình lên bằng chứng Trương Nham thông đồng với giặc phản quốc.

 

Tại pháp trường, Trương Nham giận dữ hỏi: "Tiêu Dũ! Ta và ngươi không oán không thù, sao ngươi lại hại ta đến mức này?"

 

Tiêu Dũ chính nghĩa nghiêm trang đáp: "Phản quốc, hại dân, phải tru diệt!"

 

Nhưng khi về đến phủ, hắn ngồi trong đình cạnh mộ ta, rót một chén rượu nữ nhi hồng, rồi hỏi: "Hôm nay, ta dùng đầu hắn dâng lễ cho nàng, nàng có vui không?"

 

"Vui." Ta đáp.

 

Ta cảm tạ hắn đã báo thù rửa hận cho ta.

 

Chỉ tiếc rằng, lời nói của hồn ma không thể truyền đạt được với người sống.

 

Cả gia tộc họ Trương bị tru di cửu tộc, gia sản bị tịch thu.

 

Tiêu Dũ, Thị lang Bộ Hình, hiếm khi hạ mình trước đồng liêu, đã đến nhờ Lý đại nhân, Lang trung Bộ Hộ, người chịu trách nhiệm kiểm kê tài sản nhập kho, để xin một chiếc trâm ngọc bích.

 

Khi được hỏi lý do, Tiêu Dũ chỉ nói: "Vật của cố nhân."

 

Ta đưa cây trâm ngọc bích cho Hương Thảo.

 

"Đeo cái này đi."

Loading...