Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếm Tu Đến Từ Hợp Hoan Tông. - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:00:11
Lượt xem: 1,257

17

 

Ta lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

 

Dường như ta đã cưỡng ép Phật tử Tạ Vận Quang, dù ta không nhớ rõ chi tiết.

 

Nhìn những vết cào sáng rõ trên làn da trắng như ngọc của Tạ Vận Quang, cùng dấu vết dữ dội trong phòng, ta nghẹn thở, chấp nhận số phận nhắm mắt lại.

 

"Tạ Vận Quang, ta có thể ra sân múa vài chiêu kiếm để bình tĩnh lại trước khi tranh cãi với huynh không?"

 

Ta hiểu rồi, lần trước khi ta hỏi, Phật tử Tạ Vận Quang từ chối, nhưng Tạ Vận Quang của tâm ma lại đồng ý!

 

Vừa hay tâm ma Tạ Vận Quang đến tìm ta, ta trong tình trạng không tỉnh táo, đã mơ hồ cưỡng ép Tạ Vận Quang cùng lăn lộn trên giường.

 

Vậy nên Phật tử Tạ Vận Quang, một người tu hành, khi tỉnh lại phát hiện mình đã phá giới, trời đất như sụp đổ.

 

Tạ Vận Quang chỉnh lại y phục, khuôn mặt lạnh lùng đến mức khó tin, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng toàn thân như được bao phủ bởi lớp băng giá cách biệt với mọi thứ xung quanh.

 

Ta ủ rũ cúi đầu: "…Xin lỗi, là do cái huyết mạch Hợp Hoan gì đó của ta thức tỉnh, ta không thể kiểm soát bản thân. Những người mà nương chuẩn bị cho ta, ta lại đánh ngất và đưa họ trở về."

 

Tạ Vận Quang khẽ ngẩn người, sau đó ánh mắt dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

 

"Chúc Minh Mị, nàng không làm gì sai, là ta không hiểu tình hình mà xông vào phòng của nàng...”

 

"Dù sao đi nữa, chúng ta không nên gặp lại nhau."

 

Ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

 

Tạ Vận Quang trước giờ chưa bao giờ nói chắc chắn rằng sẽ không gặp lại, lần này là thật sao?

 

Ta níu lấy góc áo hắn đang định xoay người, không cam lòng hỏi: "Tạ Vận Quang, huynh sau này sẽ không đến tìm ta nữa sao?"

 

Tạ Vận Quang im lặng, nhẹ nhàng gỡ tay ta ra.

 

Hắn nhìn ta thật sâu.

 

"Ta không có ý với nàng, tất cả đều do tâm ma của ta mà ra, giữa chúng ta vốn dĩ không có ràng buộc, nên đoạn tuyệt từ đây, mỗi người đi con đường của mình."

 

Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

 

18

 

Ta giữ lời hứa với nương, vừa qua sinh nhật liền xin nghỉ học ở Kiếm Tông.

 

Tuy nhiên, ta vẫn không có ý định tu luyện Hợp Hoan Đạo.

 

"Nương, con muốn ra ngoài du ngoạn, ngắm nhìn thế giới tu tiên bên ngoài." Ta mỉm cười, cầm kiếm vung vẩy trước mặt nương: ‘‘Giờ con đã mạnh lắm rồi, dù có gương mặt xinh đẹp này, con vẫn có thể tự bảo vệ mình."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiem-tu-den-tu-hop-hoan-tong/phan-10.html.]

Nương ngập ngừng: "Vậy nếu mỗi tháng huyết mạch Hợp Hoan của con lại phát tác thì sao? Con nên ở lại Hợp Hoan Tông để tu luyện Hợp Hoan Đạo, khi phát tác có người song tu với con sẽ giảm bớt đau đớn."

 

Trong đầu ta lại vô thức hiện lên khuôn mặt của Tạ Vận Quang.

 

Ta cúi đầu, mỉm cười: "Nương, khi gần đến những ngày đó con sẽ quay về, chuyện của tháng sau để tháng sau tính, được không?"

 

Nương thở dài: "Khi con nói muốn đi Kiếm Tông, ta đã cảm nhận được, con không muốn ở lại Hợp Hoan Tông, quả nhiên ta không đoán sai."

 

Ta ôm lấy nương, dụi dụi vào người bà: "Đừng lo lắng, mỗi tuần con sẽ gửi thư về, kể rõ ràng con đã ăn gì, làm gì, thỉnh thoảng con sẽ quay về thăm nương mà."

 

*

 

Ngày ta chuẩn bị lên đường, Hồ sư tỷ chạy đến Hợp Hoan Tông tìm ta chơi, nên ta lại trì hoãn thêm hai ngày.

 

Hồ sư tỷ nhìn quanh các góc phòng: "Cái tên Tạ Vận Quang có bệnh của nhà muội đâu rồi? Sao hôm nay hắn không trốn trong góc nhỏ lén lút nhìn muội nữa sao?"

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sau đó, nàng không tìm thấy Tạ Vận Quang, nhưng lại phát hiện một chút vết m.á.u khô bên ngoài nơi ta ở. Nàng vỗ vai ta, nghiêm túc nói:

 

"Lần sau nhớ bảo người của tông môn muội kiếm bà lao công cẩn thận, thích sạch sẽ hơn một chút. Vấn đề vệ sinh rất quan trọng."

 

Ta cũng chẳng lấy làm lạ: "…Ừm? Có lẽ tối qua có người trong tông môn chơi trò chơi biến thái nào đó thôi…"

 

Hồ sư tỷ: "..."

 

Hồ sư tỷ hỏi: "Vậy Tạ Vận Quang đâu rồi?"

 

Ta buồn bã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.

 

Hồ sư tỷ lập tức nổi giận, cùng ta chửi rủa Tạ Vận Quang cả đêm, gọi hắn là súc sinh.

 

Nhưng Hồ sư tỷ chỉ ở lại chơi với ta hai ngày, đến sáng ngày thứ ba, Mạnh sư huynh dùng một kiếm phá tung cửa viện của ta, mặt không biểu cảm nhìn Hồ sư tỷ bên cạnh ta rồi nói:

 

"Hồ Nhược Nghi, muội đã trốn học hai ngày rồi, mau quay về lớp đi."

 

Hồ sư tỷ làm ra vẻ ngớ ngẩn: "Á? Hai ngày qua có lớp học sao, ta không biết nha."

 

Gân xanh trên trán Mạnh sư huynh giật giật, sau đó quay sang nhìn ta.

 

Ta vội giơ tay: "Ta đã xin nghỉ học rồi."

 

Mạnh sư huynh: "Muội gọi Hồ Nhược Nghi đến đây là vì Tạ Vận Quang?"

 

Ta ngơ ngác: "Sư huynh, làm sao huynh ở Kiếm Tông mà lại biết được?"

 

Mạnh sư huynh nhìn ta với ánh mắt phức tạp, thở dài: "Ta có một người bạn có địa vị khá cao trong Vạn Phật Tông, hắn nói với ta rằng Phật tử đã phạm lỗi nghiêm trọng và sẽ bị xử tử nội bộ. Bây giờ tin này vẫn chưa được lan truyền ra bên ngoài."

 

Nụ cười trên môi ta đông cứng lại.

 

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ta hiện lên những lời Tạ Vận Quang nói về Vạn Phật Tông đêm đó, vết m.á.u bên ngoài viện, và cuối cùng dừng lại ở đôi mắt lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi của hắn.

Loading...