"Kích Cỡ" Không Phải Điều Quan Trọng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:26:16
Lượt xem: 5,594

1

Tôi là một diễn viên hạng ba trong giới giải trí.

Tôi quyết tâm phải tạo dựng được chỗ đứng trong giới giải trí, người quản lý của tôi lại thương xót cho cái ví tiền rỗng tuếch của tôi, cố gắng giúp tôi giành được một suất tham gia chương trình phát sóng trực tiếp về cuộc thi thú cưng.

"Giác Hạ, em xem dàn khách mời của chương trình tạp kỹ lần này đi, ngay cả đỉnh lưu Thời Diên cũng tham gia đó!”

"Cái quan trọng không phải là chương trình này, mà là chúng ta có thể tận dụng được chút độ hot đó nha."

Chị Lưu nhét thông tin về khách mời đăng ký tham gia chương trình tạp kỹ về thú cưng vào tay tôi, khoảnh khắc cúi đầu nhìn xuống, tôi vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt đầy ngạo mạn của Thời Diên.

Mái tóc màu xanh lam nổi bật, chiếc áo sơ mi trắng vốn nghiêm chỉnh chỉ cài đến cúc thứ hai, đường nét cơ bắp thấp thoáng, khóe miệng vẫn mang một nụ cười hờ hững.

Vẫn đẹp trai như ba năm trước.

Chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ làm tim tôi đập nhanh đến không kiểm soát được.

Thật là xấu hổ!

Tôi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu, lại bị thông tin về thú cưng ở cuối trang thu hút.

[Tên: Thời Hạ Hạ.

Giống chó: Bichon (đực).

Tuổi: 3 tuổi.

Cân nặng: 5 kg.

Tính cách: Nũng nịu, vô lý, nếu tôi tức giận, nó sẽ làm ngơ!]

Máu trong người tôi sôi lên.

Tôi biết Thời Diên nuôi chó nhưng không ai nói với tôi rằng hắn dùng tên thân mật của tôi để đặt tên cho con chó, rồi còn ngang nhiên tham gia chương trình truyền hình về thú cưng nữa chứ.

Hắn muốn cả thế giới biết rằng con ch.ó của hắn mang tên thân mật của tôi sao!

Tôi cố kìm nén cơn giận và tiếp tục đọc.

Tôi thấy chú chó có bộ lông xoăn màu trắng tinh, đôi mắt to tròn rất đáng yêu.

Nhưng nó lại mặc một chiếc váy voan màu tím nhạt.

Nếu tôi không nhầm thì đó là chiếc váy ngủ ren mà tôi quên mang đi khi chia tay hắn ba năm trước!

Thời Diên đáng ghét đã biến nó thành quần áo cho chó.

Thậm chí, hắn còn dùng phần vải thừa từ cái váy để làm nơ và buộc lên đầu nó.

Hắn có thể vứt nó đi hoặc đốt nó.

Nhưng cuối cùng hắn lại chọn cách này để sỉ nhục tôi.

Ngực tôi như có ngọn lửa đang cháy, tôi đứng bật dậy, đập tay xuống bàn trang điểm.

"Chị Lưu, đăng ký cho em, chương trình này dù mất tiền em cũng phải tham gia!"

2

Một tuần sau, tôi dẫn theo cô chó Golden Retriever lông vàng nặng 60 cân của mình đến địa điểm ghi hình chương trình.

Địa điểm ghi hình là một bãi đất trống ở ngoại ô, được rào lại, môi trường đẹp và an toàn.

Thời gian thi đấu là một ngày một đêm, chủ yếu là những phần thi dành cho những chú chó cưng.

Có tổng cộng ba hạng mục thi đấu, kỹ năng, giao tiếp và mức độ thân thiện với con người.

Toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, do đông đảo cư dân mạng bình chọn để quyết định xem chú chó nào được yêu thích nhất, có màn trình diễn tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kich-co-khong-phai-dieu-quan-trong/chuong-1.html.]

Theo thông lệ của các chương trình tạp kỹ trước đây, thứ tự ra sân của các khách mời được quyết định bởi độ nổi tiếng.

Nhưng chương trình tạp kỹ về thú cưng lần này lại có chút khác thường.

Khi Thời Diên giới thiệu xong, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đang cực kỳ sôi nổi thì người dẫn chương trình lại gọi tên tôi.

Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng với nghiệp vụ chuyên nghiệp, tôi đã nhanh chóng nhập vai.

Khi lướt qua Thời Diên, bàn tay lạnh lẽo của tôi chạm vào cánh tay nóng bỏng của hắn.

Khi bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đào hoa vốn đã đẹp của hắn lại ánh lên tia sáng, đôi môi khẽ nhếch lên, dùng giọng nói chỉ mình tôi nghe được, hắn nói nhỏ.

"Hạ Hạ nhà tôi... Dễ thương không?"

Khuôn mặt tôi đỏ bừng, sau đó mới nhận ra, hắn không phải nói đến tôi mà là chú chó Bichon nhỏ nhắn bên chân hắn.

Quả nhiên, ba năm không gặp, hắn vẫn xấu xa như vậy.

Tôi há miệng định phản công nhưng ống kính đã bắt đầu hướng về phía tôi.

Bất lực quá mà!

Tôi đành phải nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể, dẫn chú chó Golden Retriever đứng vào giữa ống kính.

"Xin chào mọi người, tôi là diễn viên Phương Giác Hạ, đây là chú chó Golden mà tôi nuôi ba năm, Phương Diên Diên."

Ngay khi tên của chú chó vừa cất lên, phòng phát sóng trực tiếp lại một phen náo loạn.

[Chuyện gì thế, vừa rồi là Thời Hạ Hạ, bây giờ là Phương Diên Diên, đừng nói với tôi đây chỉ là trùng hợp nhé!”

[Bạn có tin một diễn viên hạng ba và đỉnh lưu Thời Diên có chuyện gì không? Chỉ là muốn kiếm fame thôi!”

[Con đàn bà ghê tởm nào thế, muốn kiếm fame từ anh nhà tôi cũng phải có chừng mực thôi nhé!]

Trong lúc giới thiệu, tôi không quên liếc nhìn Thời Diên ở đằng xa, ánh mắt đầy khiêu khích.

Bởi vì ba năm trước khi nhận nuôi chú chó này, tôi đã đặt cho nó cái tên Thời Diên Diên.

Ai ngờ được sự bốc đồng nhất thời lúc đó, bây giờ lại có thể giúp tôi trả được mối hận như thế này.

Thật sảng khoái.

Chỉ là lời chửi rủa tôi lại quá nhiều.

Mãi đến khi hai khách mời sau đã giới thiệu xong, dường như cũng không gây được sóng gió gì trong lòng cư dân mạng.

Tôi hơi sợ hãi sờ n.g.ự.c mình.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi nhận được ánh mắt đầy ác ý của hai người đó, như thể muốn g.i.ế.c tôi hàng nghìn lần trong lòng.

3

Cuộc thi nhanh chóng bước vào phần thi đầu tiên, phần thi kỹ năng.

Không biết đạo diễn nghĩ thế nào mà lại sắp xếp Phương Diên Diên ra sân đầu tiên.

Cầu thăng bằng, nhảy qua chướng ngại vật, chui qua lốp xe.

Thường ngày khi không có việc làm, tôi đều chơi với Phương Diên Diên ở nhà như thế này.

Dưới ánh nắng chói chang của tháng Bảy, Phương Diên Diên sở hữu bộ lông vàng óng như cát.

Miệng chó hơi há, nở nụ cười tiêu chuẩn giống hệt tôi.

Tứ chi vững chãi, thân hình nhanh nhẹn, nhanh chóng vượt qua các chướng ngại vật.

"59 giây!"

Khi trọng tài báo thời gian hoàn thành, tôi lấy miếng thịt khô nhỏ mang theo bên mình ra thưởng cho nó.

Bình luận

7 bình luận

Loading...