Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khuynh Thành - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-10-17 00:01:44
Lượt xem: 2,262

11

 

Để tránh rút dây động rừng, hôn lễ giữa ta và Tần Huy vẫn được tổ chức như dự định.

 

Ta tìm một người trong giang hồ có tài dịch dung, đeo mặt nạ da người để thay thế Tần Huy xuất hiện trước mặt khách mời.

 

Ngày hôm đó, khách khứa đến Cố phủ đông như trẩy hội, từ các thương nhân lớn đến các gia đình quan lại đều có mặt.

 

Pháo hoa, pháo nổ kéo dài suốt một ngày.

 

Ta cùng kẻ đóng thế làm theo nghi lễ bái đường, sau đó được đưa vào tân phòng.

 

Bốn bề yên tĩnh, ta vén tấm khăn đỏ trên đầu, kẻ đóng thế kính cẩn đưa cho ta một mảnh giấy.

 

“Cố tiểu thư, vừa rồi có người trong đám đông nhét vào tay ta mảnh giấy này.”

 

Nói xong, hắn nhận tiền thưởng rồi rời đi.

 

Mảnh giấy này có lẽ là do phe của Tứ hoàng tử gửi, lâu rồi không thấy Tần Huy, họ hẳn đã nghi ngờ.

 

Trên giấy ghi rõ thời gian và địa điểm, yêu cầu Tần Huy đến gặp mặt.

 

Ta ném tờ giấy vào chậu lửa, nhìn ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tất cả.

 

Đang trầm tư suy nghĩ, Tố Lan gõ cửa bước vào.

 

“Tiểu thư!” Nàng bước nhanh tới: “Tần Huy chịu khai rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đêm tân hôn, ta mặc bộ hỷ phục bước vào phòng giam.

 

Còn tân lang lẽ ra phải đầy vẻ oai phong, giờ đây toàn thân đầy thương tích, quỳ trên đất, run rẩy viết ra tất cả những gì hắn biết về Tứ hoàng tử.

 

“Địa điểm, ám hiệu, nơi giấu binh khí, những gì ta biết đều ở đây...” Tần Huy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta: “Ngươi đã nói sẽ tha cho ta.”

 

Ta cầm tờ giấy, nhìn kỹ từng chữ: “Phải, ta đã nói.”

 

“Nhưng ngươi không hiểu rõ ta.” Ta nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh: “Ta là người, không giữ lời đâu.”

 

Mắt Tần Huy trợn to: “Ngươi...”

 

Ngay sau đó, ta rút con d.a.o găm từ trong tay áo, đ.â.m thẳng vào tim hắn.

 

“Bây giờ, xuống địa ngục đi.”

 

Tần Huy c.h.ế.t rồi.

 

Lần này hắn c.h.ế.t thật sự.

 

Ta sai người chôn t.h.i t.h.ể hắn dưới gốc cây mai trong vườn.

 

Làm phân bón cho cây, đó là giá trị cuối cùng của hắn.

 

Ba ngày nữa, Tứ hoàng tử sẽ gặp Tần Huy.

 

Hiện tại, Tần Huy thật sự không thể đến được.

 

Ta lại tìm người trong giang hồ chuyên về dịch dung, hắn nghe ta nói xong, chỉ cười rồi đẩy vàng trở lại.

 

“Cố tiểu thư, so với tiền bạc, ta quý trọng mạng sống của mình hơn.”

 

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ta mới có thể đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuynh-thanh/phan-8.html.]

 

“Tiểu thư!” Tố Lan cố gắng ngăn cản ta: “Quá nguy hiểm!”

 

Nhưng ta không có lựa chọn.

 

Trước khi Chung Trần An trở về, ta phải tạm thời đối phó với Tứ hoàng tử.

 

Ta phải tranh thủ thời gian cho hắn.

 

Họ cần thời gian để thực hiện kế hoạch, tất cả không thể hỏng bét chỉ vì ta.

 

Ta đưa cho Tố Lan tờ giấy mà Tần Huy đã viết: “Mang cái này đến tiệm điểm tâm ở phố Đông.”

 

Chung Trần An từng nói, đó là một trong những sản nghiệp bí mật của Thái tử, nơi thường dùng để thu thập tin tức cho hắn.

 

Bây giờ, tất cả những gì ta có thể làm là như thế.

 

12

 

Ba ngày sau, ta thay thế Tần Huy đi gặp mặt.

 

Khoác lên mình chiếc áo choàng trùm đầu, ta đến nơi họ đã hẹn.

 

Đó là một căn nhà bỏ hoang đã lâu.

 

Người canh cổng thấy ta liền biến sắc.

 

Trước khi hắn kịp lên tiếng chất vấn, ta đã nói ra ám hiệu.

 

Hai người canh gác liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự ngờ vực.

 

“Còn không mau tránh ra?”

 

Ta lạnh lùng liếc qua họ.

 

Một lát sau, bọn họ mới né người nhường đường cho ta vào.

 

Bàn tay giấu dưới áo choàng của ta khẽ run, sống chừng ấy năm, những chuyện xảy ra gần đây đã gần như rút cạn dũng khí cả đời của ta.

 

Sân viện hoang vắng, ao nước đã cạn khô, thỉnh thoảng có vài con chuột chạy ngang qua chân.

 

Nhưng trong cái sân như vậy, lại có một chiếc bàn tinh xảo được đặt ở một góc.

 

Một nam nhân quay lưng về phía ta, tự mình thưởng thức mỹ thực và rượu ngon trước mặt.

 

Ta buộc mình phải bình tĩnh lại, bước từng bước về phía đó.

 

Khi đã đến gần, ta dừng bước.

 

Người nam tử khẽ liếc mắt về phía ta, chỉ một ánh nhìn ấy, toàn thân ta lập tức dựng đứng lông tơ.

 

Ánh mắt của hắn tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, âm hiểm, chờ thời cơ hành động.

 

Người nam tử đột nhiên mỉm cười: “Không nhận ra ta?”

 

Ta lập tức hồi thần, quỳ xuống cúi đầu: “Dân nữ Cố Khuynh Thành, bái kiến điện hạ.”

 

Lý Minh Tầm tự mình uống rượu: “Ta nhớ hôm nay người ta mời không phải ngươi.”

 

Ta đứng dậy, đón lấy ánh mắt gã: “Tần Huy có việc không thể đến, dân nữ thay hắn tới.”

 

Lý Minh Tầm cười lạnh một tiếng, khẽ giơ tay lên.

Loading...