Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khuynh Thành - Phần 10 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-10-17 00:02:30
Lượt xem: 1,799

14

 

Ngủ suốt ba ngày, đến tối nay ta lại cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

 

Tố Lan đi cùng ta dạo phố, mua rất nhiều thứ.

 

“Ồ.” Tố Lan nhìn chiếc hộ thủ trong tay, thắc mắc: “Tiểu thư mua đồ của nam nhân làm gì vậy?”

 

Ta ho khẽ: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

 

Ta vốn nghĩ rằng ngày hôm sau sẽ gặp được Chung Trần An, nhưng không ngờ, mấy ngày liền ta chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

 

Nghe nói Tứ hoàng tử đã bị định tội, công việc mà hắn từng phụ trách giờ đều đổ lên đầu Thái tử.

 

Chung Trần An, là tâm phúc của Thái tử, thăng liền ba cấp, bị Thái tử bắt giữ làm việc, mấy ngày nay vẫn chưa ra khỏi cung.

 

Ta có chút buồn bực.

 

Nghe tin hắn xuất cung, Tố Lan liền vội vàng chạy đến báo cho ta.

 

Không chút chần chừ, ta liền ngồi xe ngựa đến phủ họ Chung.

 

Chung Trần An trông như vừa mới trở về, khi ra gặp ta, hắn trông tiều tụy, trên cằm còn lởm chởm râu ria.

 

Thấy ta, hắn vội vàng lấy tay che mặt: “Nàng... nàng đợi một chút, ta đi thay y phục.”

 

Nói rồi, hắn liền hấp tấp quay vào trong.

 

Trước giờ hắn chưa từng bận tâm những chuyện này.

 

Ta khẽ cười, nhấc chân đuổi theo.

 

“Chung Trần An, đứng lại.”

 

Hắn dừng lại dưới hiên, ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ta bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp: “Ta tìm ngài, là muốn cảm ơn ngài.”

 

Dường như hắn rất vội trở vào: “Tình nghĩa giữa nhà họ Chung và nhà họ Cố là như vậy, ta giúp nàng là lẽ đương nhiên, nàng không cần để tâm.”

 

Ta sững sờ: “Tình nghĩa hai nhà?”

 

“Suốt từ đầu đến cuối, ngài giúp ta chỉ vì tình nghĩa hai nhà sao?”

 

Chung Trần An nhìn ta, có chút bối rối gãi gãi đầu.

 

Ta trực tiếp hỏi hắn: “Ta chỉ hỏi ngài, bây giờ ngài có còn thích ta không? Hoặc nói cách khác, ngài nghĩ tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta có thể sâu hơn không?”

 

Câu hỏi này đã đủ trực diện rồi.

 

Nếu là một tiểu thư khuê các bình thường mà nói ra câu này chắc đã xấu hổ đến chết.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng ta da mặt dày hơn một chút, vẫn đứng yên tại đó, nhìn chằm chằm vào Chung Trần An.

 

Hắn ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà cười: “Cố Khuynh Thành, sao nàng lại như vậy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuynh-thanh/phan-10-het.html.]

15

 

Chung Trần An bận rộn suốt nửa tháng, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi.

 

Hắn hẹn ta đến Linh An tự ngắm hoa đào.

 

Chuyến đi Linh An tự từ lâu giờ mới lại được nhắc đến.

 

Tố Lan trang điểm, làm tóc cho ta, không nhịn được mà cười nói: “Tiểu thư thật là đẹp!”

 

Khi chúng ta ra ngoài, Chung Trần An đã đến rồi, hắn đứng trước cửa, dáng người thẳng tắp, phong thái tuấn tú.

 

Nghe tiếng quay đầu lại nhìn, trong mắt đầy ý cười.

 

Tố Lan ghé vào tai ta thì thầm: “Tiểu thư nhìn đi, ta đã nói là người đẹp mà, Chung tiểu tướng quân nhìn đến ngẩn ngơ rồi kìa.”

 

Lời của nàng thật quá làm ta ngượng ngùng, hoặc là ánh mắt của Chung Trần An quá đỗi nồng nhiệt, khiến mặt ta hơi nóng lên.

 

Chung Trần An nắm tay ta, dẫn ta lên xe ngựa.

 

Trên đường đến Linh An tự, cảnh sắc không có gì thay đổi, nhưng tâm trạng của ta đã thay đổi hoàn toàn.

 

Trên con đường này, không còn sơn tặc, không có Tần Huy, cũng không còn ai kéo ta vào vực thẳm tăm tối nữa.

 

Ta vén rèm xe nhìn Chung Trần An, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta.

 

Thật tốt.

 

Ta bỗng nhiên cảm thấy tương lai, có chút đáng mong đợi.

 

Phiên ngoại

 

Chúng ta còn chưa kịp ngắm hoa đào ở Linh An tự, đã vội vàng trở về.

 

Vì ta không chịu nổi, đột nhiên ngất đi.

 

Chung Trần An hoảng hốt, liền kéo ngay lão đại phu giỏi nhất của Tế An đường đến Cố phủ.

 

Lão đại phu bắt mạch cho ta, lông mày lúc thì giãn ra, lúc lại nhíu lại, cuối cùng vuốt râu nói: “Đây là hỉ mạch rồi.”

 

Chung Trần An sững sờ.

 

Hắn nhìn ta, ta nhìn hắn.

 

Một lúc sau, hắn hỏi ta: “Nàng cảm thấy thế nào?”

 

Ta: “Cũng ổn.”

 

Hắn gật gù: “Vậy ta về nhà một chuyến.”

 

Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

 

Ta không hiểu chuyện gì, gọi hắn lại: “Chàng đi làm gì?”

 

Hắn không quay đầu lại: “Về nhà nói một tiếng, hôn sự của chúng ta phải tiến hành sớm hơn rồi.”

 

( Hết )

Loading...