Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHƯƠNG THƯ - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-08-07 12:51:54
Lượt xem: 5,210

Ta lẳng lặng nhìn gã: “Theo lời Tướng quân nói, ta nên làm sao mới phải?”

 

"A Thư, ngươi nên xuất gia đi. Bo bo giữ mình, cắt đứt mối hôn sự với Nghiêm gia. Sau này ta sẽ thu xếp ổn thoả cho ngươi. Ta cũng sẽ chăm lo cho mẫu thân và đệ đệ của ngươi." - Gã nói.

 

Ta bật cười thành tiếng.

 

"Chăm lo thế nào?"

 

“Xe đến trước núi ắt có đường.” - Gã nói: “Dù ta hủy hôn, cũng không đành lòng nhìn ngươi rơi vào hố lửa.”

 

"Tướng quân, chẳng phải ngươi nhiều lần muốn ta rơi vào hố lửa sao? Ngươi không biết hủy hôn đối với nữ tử là đòn đả kích thế nào ư? Ngươi đã làm được rồi đó.

 

Ngươi không biết xuất gia chính là huỷ đi lương tịch của ta à, sau này ta chỉ có thể làm ngoại thất hoặc thiếp thất? Ngươi làm đi.” - Ta cười nhạt.

 

Ta còn nhỏ tuổi, lại không có mẫu thân dạy bảo nên trong mắt người đời ta có vẻ rất dễ bị bắt nạt.

 

Nhưng ta không ngốc.

 

Từ năm mười tuổi đã phải lo liệu cho cái nhà này, ta sớm đã học xong tình người ấm lạnh.

 

Lý Minh Kiêu thẹn quá hóa giận trước mấy câu của ta, gã phủi tay áo bỏ đi.

 

Sau khi gã đi, ta tiếp tục thêu thùa.

 

Ta thêu một bức “Núi sông vạn dặm”, sau này sẽ dùng làm bình phong, dài mười mét nên thêu rất lâu. Nhưng ta có kiên nhẫn, chậm rãi thêu từng chút một.

 

Thời gian còn dài, ta còn trẻ.

 

Nửa năm sau, ta xuất giá.

 

Của hồi môn vô cùng phong phú.

 

Mọi người trên phố vây xem, nhìn thấy một trăm hai mươi tám bộ của hồi môn của ta, họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.

 

“Nghiêm gia đưa tới phủ Vệ Quốc Công từ trước phải không? Muốn cho Thiếu phu nhân thể diện.”

 

"Nghiêm gia hào phóng thật đó."

 

Vào phủ, bái đường, tiếp đó ta được đưa đến phòng tân hôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuong-thu/chuong-05.html.]

Tân lang vén khăn trùm đầu, bên tai là tiếng cười nói chúc mừng của các vị khách nữ, cực kỳ náo nhiệt, ta nhân cơ hội liếc mắt nhìn trượng phu của mình.

 

Gương mặt trắng như ngọc, tóc mai dày, mũi cao, môi mỏng, xương lông mày hơi gồ lên, đôi mắt càng sâu hun hút.

 

Lúc ta nhìn hắn, vừa khéo hắn cũng nhìn ta.

 

Giữa cơn ồn ào náo nhiệt, ta nghe có người cao giọng nói: “Hàn Công công đến.”

 

Thái phu nhân đang ngồi trong phòng tân hôn nghe vậy liền đứng dậy.

 

Nghiêm Toản, trượng phu mới của ta cũng ra nghênh đón.

 

Chẳng mấy chốc, một vị thái giám khoảng chừng năm mươi tuổi bước vào.

 

Vị thái giám kia dò xét ta, khách sáo khen một câu: “Dáng vẻ thật xinh đẹp, Thái phu nhân có mắt nhìn người quá, nếu Quý phi nương nương nhìn thấy, hẳn sẽ rất thích nàng.”

 

Sau đó ban thưởng cho ta một cái hộp, bên trong đựng một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thuý.

 

Ta đứng dậy tạ ơn ông ta.

 

Sau khi khách khứa náo động phòng rời đi, tỳ nữ giúp ta tháo trang sức và thay quần áo.

 

Đến khuya, Nghiêm Toản mới trở về phòng tân hôn, cả người hắn thoảng mùi rượu nhàn nhạt.

 

“Thế tử gia.” - Ta đứng dậy hành lễ với hắn.

 

Hắn gật đầu rồi hỏi ta: “Hôm nay có mệt không?”

 

"Vẫn ổn ạ."

 

Tỳ nữ cũng giúp hắn thay quần áo và tắm rửa.

 

Trong phòng tân hôn, dưới ánh nến lung linh, tấm màn gấm đỏ lớn được hạ xuống, bên trong cửa sổ lờ mờ.

 

Tay chân ta cứng ngắc nằm xuống, Nghiêm Toản nằm bên cạnh ta.

 

Hắn đột nhiên hỏi ta: “Nghe tổ mẫu nói nàng làm ăn không ít?”

 

“Lúc ngoại tổ phụ ta còn sống đã từng cứu một người bạn cũ. Sau khi ngoại tổ phụ ta qua đời, người bạn cũ đó đã đến trả năm trăm lượng bạc mà ông ấy mượn.”

 

“Khi ấy ta mới mười tuổi mà đã dám trò chuyện cùng ông ấy. Biết được ông ấy mua bán bằng đường thuỷ, địa vị thấp kém, muốn gia nhập một môn hộ. Thế là ta quyết định thu nhận ông ấy làm môn khách trong phủ Vệ Quốc Công.”

Loading...