Khương Đường - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:06:19
Lượt xem: 124

Đám cưới của tôi và Tần Chu cũng đang được chuẩn bị.

Hôm đó, tôi đang thảo luận xem nên sử dụng toàn bộ sô cô la cho kẹo đám cưới hay nhiều loại kẹo khác nhau.

Điện thoại của tôi đột nhiên có thông báo, tôi nhìn qua thấy thông báo Phó Nghiễn Lễ đang phát trực tiếp.

Phó Nghiễn Lễ xấu hổ quỳ gối leo núi, quần của anh ta mơ hồ bị rách ở đầu gối. Anh ta quỳ xuống liên tục lặp lại câu: "Anh xin lỗi! Đường Đường!"

Tôi nhớ lại hồi còn yêu nhau, anh ta nói: "Nếu có một ngày anh làm chuyện có lỗi khiến em giận không muốn tha thứ cho anh, anh sẽ quỳ gối leo hết núi Lào Sơn để em tha thứ cho anh. "

Thấy cảnh tượng như vậy tôi lặng im một lúc.

Sau đó nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho anh ta, nhưng Phó Nghiễn Lễ không trả lời.

Khung bình luận trở nên bùng nổ, dù sao để thấy được trò cười của Phó thiếu cũng không dễ dàng.

[Tình cảm đậm sâu lắm hả, bây giờ giả bộ như vậy có ích gì? Không phải mấy ngày trước anh vừa đổi bạn gái sao?]

[Có không giữ mất đừng tìm!]

[Mấy ngày trước, anh ta còn đang mặn nồng với một nữ minh tinh bây giờ lại giả vờ như yêu thương vị hôn thê cũ lắm, đúng là mắc ói. ]

[Mặc dù anh Phó mắc sai lầm, nhưng tôi phải nói rằng anh Phó không chỉ có ngoại hình đẹp trai mà lại còn giàu có! Theo tôi thấy vẫn nên tha thứ cho anh ta.]

[Lầu trên thật sự không có mắt nhìn, thứ cặn bã như vậy xin nhường lại cho lầu trên. ]

[Người chồng hiện tại của Khương Đường đẹp trai hơn anh Phó rất nhiều, với cơ bụng 8 múi!]

[Bạn đã thấy chưa?]

[Tôi tự tưởng tượng ra!! ]

Tôi nhìn màn hình điện thoại bị từ chối, nếu anh ta thực sự muốn quỳ gối leo lên núi Lào Sơn từng bước một thì ít nhất phải mất một ngày một đêm.

Thật là điên rồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuong-duong/chuong-11.html.]

Lục Trạch gọi cho tôi: "Khương Đường, mặc dù anh Phó có lỗi với chị, nhưng anh ấy vẫn còn sốt, thân thể còn chưa khỏi. Nếu chị thương hại anh ấy, xin chị hãy gọi điện khuyên anh ấy dừng lại."

"Nếu có thời gian gọi cho tôi. Sao không dẫn vài người tới, đánh anh ta bất tỉnh và đưa anh ta trở lại bệnh viện."

Phó Nghiễn Lễ quỳ xuống từng bước một không quan tâm đến ánh mắt của người khác, không nghe điện thoại của bất kỳ ai, không chịu nghe ai khuyên nhủ.

Lục Trạch và những người khác không còn cách nào khác ngoài việc để anh ta làm điều này.

Phó Nghiễn Lễ mãi đến đêm hôm sau mới lên tới đỉnh núi. Anh cũng bị ngất xỉu do thế lực không đủ và được bác sĩ gấp rút chữa trị.

Khi nhận được cuộc gọi từ dì Phó, tôi đang hoàn thiện mọi việc của đám cưới cùng với mẹ tôi.

"Dì."

"Đường Đường dì thực sự không còn mặt mũi nào đến gặp con, dì có thể nhờ con khuyên Nghiễn Lễ được không?"

Mẹ tôi ra hiệu cho tôi đưa điện thoại cho bà ấy:

"Lan Chu! Con gái tôi sắp lấy chồng, tôi sợ không tiện gặp con trai bà. Nếu không tôi sẽ bảo con rể tôi đến đó. Bọn họ đều đã biết nhau từ trước. Họ lại là anh em tốt, có lẽ sẽ có tác dụng."

Dì Phó thở dài: "Haiz... Nếu Tần Chu đến, có lẽ sẽ kích thích nó hơn nữa, quên chuyện đó đi, xin lỗi vì đã làm phiền."

"Không, người xưa đã nói, lấy lửa trị lửa, lát nữa tôi sẽ để Tần Chu đi tới."

Trong bệnh viện, tôi ở ngoài đợi Tần Chu. Khi Phó Nghiễn Lễ nhìn thấy Tần Chu, ánh mắt anh ta giống như kẻ thù gặp nhau.

"Tần Chu, không ngờ lại bị anh tính kế."

"Do chính anh không có bản lĩnh, anh còn trách ai. "

"Đó là do anh tính kế tôi khắp nơi. Nếu không Đường Đường và tôi sẽ không thể đi đến bước đường thế này !"

Vườn hoa ở bệnh viện đã nở rộ.

Tôi đi dạo xung quanh và không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Bình luận

1 bình luận

Loading...