KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:39:57
Lượt xem: 1,544

Thân thể Tư Mẫn run rẩy mềm mại, cắn môi, cuối cùng cũng không rời đi, chen vào đám người giống như đã quyết định, duỗi đũa gắp thức ăn.

 

Vừa ăn vừa khóc.

 

Tất cả mọi người không hiểu nàng ta đang khóc cái gì.

 

Ta biết.

 

Nàng ta đang khóc vì mình đường đường là tiên nữ hạ xuống phàm trần, thế mà lại phải vứt bỏ tôn nghiêm và sự kiêu ngạo để tranh giành đồ ăn với một đám nha hoàn!

 

Ban đêm, ta đi múc nước rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ, lại nghe thấy có động tĩnh ở gần đây.

 

Tư Mẫn khóc nức nở, nói: "Ta đã vứt bỏ tất cả kiêu ngạo và tự tôn, chưa từng tranh giành với người khác, nhưng chuyện trên đời không thể luôn như ý muốn, người khác không thích ta... Thôi, ai bảo Hầu phủ xuống dốc chứ."

 

Dương Sinh đau lòng không thôi: "Ngươi đúng là tiểu thư của Hầu phủ! Lưu lạc đến tận đây, thật sự là ấm ức cho ngươi rồi, đám nha đầu đê tiện kia đều là mấy người không có ánh mắt, quen thói nâng cao giẫm thấp, chớ so đo với các nàng..."

 

Tư Mẫn lạnh nhạt nói: "Không sao, thân ở trong bùn, lòng vẫn thanh thản, nhập gia tùy tục."

 

Dương Sinh rất rung động: "Lưu lạc đến mức này rồi mà tâm tính của cô nương còn có thể bình tĩnh như thế, thật sự khiến người ta bội phục... Đây là tiền bạc ta tích lũy được, chỉ có ba lượng, nếu không chê thì cô nương có thể cầm đi mua một ít đồ ăn ngon."

 

"Chuyện này sao được?"

 

"Cầm đi, chỉ mong ngươi nhớ kỹ ta là được."

 

Hai người xô đẩy một lát, Tư Mẫn nhu nhược nói: "Ta sẽ luôn luôn nhớ rõ ngươi là người tốt..."

 

Ta nghe mà khóe miệng co giật.

 

Tranh đồ ăn cùng chỗ với đám hạ nhân gọi là vứt bỏ tất cả kiêu ngạo, tự tôn, vậy tiểu thư Hầu phủ trước đây như ta thì là gì chứ? Những tỷ muội bị bán vào thanh lâu thì là gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-then-luong-tam/chuong-07.html.]

 

Mà ngoài miệng nàng ta nói rất lạnh nhạt, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, cầm tiền của nam nhân đi, đây là lạnh nhạt cái gì?

 

Còn nữa, người tốt... Đây không phải lời nói để nàng ta đuổi nam nhân sao?

 

5

 

Kiếp trước khi Tư Mẫn làm tiểu thiếp ở phủ Quốc Công, gặp được người cũ trước kia, công tử kia có tình với nàng ta, âm thầm giúp đỡ.

 

Ta và Tư Mẫn trên cùng một chiếc thuyền, cho dù nàng ta tự mình trao nhận thì ta cũng nhất định phải giấu diếm giúp, ta nghĩ có thêm sự trợ giúp cũng rất tốt, cho nên vẫn luôn lặng lẽ thu xếp thay nàng ta.

 

Công tử kia bỏ ra không ít tiền, không ít công sức thay nàng ta.

 

Trước giờ Tư Mẫn không hứa hẹn bất kỳ thứ gì với nam nhân, nhưng các nam nhân luôn cảm thấy trên người nàng ta có loại khí chất lạnh nhạt, khen nàng ta "Thân ở trong bùn, tâm đã Niết Bàn", "không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh quyền thế" , vô cùng thích, sẵn lòng nỗ lực vì nàng ta.

 

Sau đó Tư Mẫn sinh con, địa vị trong phủ Quốc Công vững chắc, bèn rơi nước mắt cắt đứt liên hệ với công tử.

 

Dương Sinh này cũng giống vậy, có lẽ sẽ trở thành nấc thang của Tư Mẫn, sau này khi đã vô dụng, Tư Mẫn sẽ hoàn toàn vứt bỏ hắn ta.

 

Trong lòng ta biết rõ.

 

Thôi, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, không phải chuyện liên quan đến ta.

 

Ta lười nhắc nhở, lặng lẽ trở về phòng ngủ.

 

Tư Mẫn cầm tiền của Dương Sinh, ta cho rằng nàng ta sẽ cải thiện cuộc sống một chút, nhưng nàng ta không làm vậy.

 

Hai ngày sau, nàng ta bỗng nhiên giữ chặt ta ở trong màn đêm, nhỏ giọng nói: "Tư Lan."

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...