Không Thể Quay Đầu - Chương 10:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:07:38
Lượt xem: 357

“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với bố sao?"

Con bé ngây thơ hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút: “Nếu nói chuyện lớn tiếng một chút giống như cãi nhau, vậy thì đúng là như vậy."

Con bé chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: "Là vì mẹ mới sao?"

Tôi ngẩn người, giả vờ kinh ngạc: "Mỗi bạn nhỏ chỉ có một người mẹ, Manh Manh nhà chúng ta sao lại có hai người thế?"

"Ừm, con đã đồng ý với bố sẽ không nói..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nhăn lại, dường như rất xoắn xuýt.

"Vậy thì đừng nói, ngủ đi." Tôi nhét con bé vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận.

Con bé nhắm mắt lại, không bao lâu lại mở ra.

"Mẹ ơi mẹ có biết không, bố thường xuyên dẫn con đi gặp một người dì..."

Manh Manh cuối cùng cũng nhịn không được.

Tôi bày ra tư thế lắng nghe: “Sau đó thì sao?"

"Bố bảo con gọi dì ấy là mẹ, còn nói như vậy con có thể có thêm một người mẹ bảo vệ con."

"Con nói với bố, Lạc Lạc ở khu cư xá của chúng ta nói cậu ấy có hai người mẹ, các bạn nhỏ khác đều cười nhạo cậu ấy, không chơi với cậu ấy nữa."

"Bố nói những bạn nhỏ đó đều sai, bố nói bố và mẹ đều có hai người mẹ, một người là bà nội, một người là bà ngoại, cho nên Manh Manh cũng có thể có hai người mẹ."

"Lời bố nói hình như là đúng, nhưng con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Sau đó bố nói, nếu con chịu gọi dì đó là mẹ, bố có thể đồng ý với con một điều kiện..."

Manh Manh bĩu môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, "Thế là, con miễn cưỡng gọi dì ấy là 'mẹ mới', dỗ dành bố một chút."

"Vậy thì Manh Manh nhà chúng ta đã đưa ra điều kiện gì với bố nào?" Tôi tỏ vẻ tò mò.

Con bé cười: “Con bảo bố tan làm về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."

"Vì sao lại đưa ra điều kiện này?" Tôi không biết xấu hổ hỏi tiếp.

"Bố luôn nói công việc bận rộn không có thời gian bồi chúng ta, nhưng mỗi lần bố về nhà ăn cơm với mẹ đều rất vui vẻ, cho nên con hy vọng bố có thể về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-the-quay-dau/chuong-10.html.]

Trên mặt con bé nở một nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ càng thêm ngây thơ đáng yêu.

Tôi nhịn không được bật cười.

Trong lòng có một chỗ bị đóng băng, dần dần tan chảy.

"Mẹ ơi, con không hiểu, một người rốt cuộc có thể có mấy người mẹ?" Manh Manh nghi ngờ hỏi.

Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một lúc.

"Mỗi người khi sinh ra đều có một người mẹ, chính là mẹ ruột của chúng ta. Ví dụ như mẹ là mẹ ruột của Manh Manh, bà nội là mẹ ruột của bố, bà ngoại là mẹ ruột của mẹ."

"Mẹ ruột là một cách gọi cụ thể, là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay đổi."

"Nhưng một người cả đời không thể chỉ có một người mẹ, bởi vì chúng ta còn có 'mẹ đất mẹ', 'mẹ tổ quốc', 'mẹ trái đất' ..."

"Cho nên nói 'mẹ' là một cách gọi, giống như tên của chúng ta, là để phân biệt những người khác nhau."

"Cũng giống như việc Manh Manh dùng 'dì cả' 'dì hai' để phân biệt hai người dì."

Tôi cố gắng dùng những từ dễ hiểu nhất để giải thích với con bé.

Con bé mở to đôi mắt tròn xoe chăm chú lắng nghe, nửa ngày không hề nhúc nhích.

"Manh Manh có thích mẹ mới không?" Tôi thừa cơ hỏi tiếp.

Con bé lắc đầu.

"Vì sao?" Tôi hỏi dò.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Bởi vì bố là của Manh Manh và mẹ." Giọng con bé non nớt, ngữ khí lại kiên định.

"Thật sự không thích?" Tôi tỏ vẻ không tin.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lại nhăn nhó, "Cũng...không phải là hoàn toàn không thích."

Con bé len lén liếc tôi một cái, "Dì ấy sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt mà mẹ không cho con ăn..."

"Vậy thì, một người là mẹ không cho con ăn vặt, một người là mẹ mới sẽ mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, Manh Manh chọn ai?"

Tôi đưa ra câu hỏi lựa chọn.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...