Không thể chạm vào - Phần 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:55:08
Lượt xem: 168

21

Thời gian trôi như tên bắn, năm thứ hai đến Thanh Thành ta liền sinh hạ một nữ nhi, đặt tên là Thẩm Thanh.

Bây giờ Thanh nhi đã tổng giác (nhân cách đã được hình thành), tính tình có phần giống Thẩm Tử Chu, bình tĩnh mà xấu xa.

Có lẽ cuộc sống thuận lợi ngay cả ông trời nhìn cũng ghen tị.

Ta bị bệnh lao phổi.

Nguyên nhân là do Vương a bà ở trấn bên cạnh bị bệnh lao phổi, sắp đến lúc đèn cạn kiệt.

Bị bệnh tật hành hạ, nàng chỉ có một mong muốn - có thể ăn một bữa thịt ngon trước khi qua đời.

Nàng lê tấm thân ốm yếu đến quầy hàng của chúng ta, muốn mua một miếng thịt sườn ngon.

Tiểu nhị trong quầy hàng thịt heo đều không muốn đi tiếp đãi nàng, ta cắn răng đeo mặt nạ vải dệt, tặng cho nàng bữa ăn cuối cùng trong đời.

Khi Thẩm Tử Chu cùng những người bán thịt ở các thị trấn xung quanh bàn bạc làm ăn trở về Thanh Thành, ta đã ngã bệnh biệt giường.

Thẩm Tử Chu phong trần mệt mỏi đi vào trong phòng, chỉ thấy nữ nhi đang đeo mặt nạ sắc thuốc cho ta, ta nằm ở trên giường ho khan không ngừng.

Ta thấy chàng đi vào, vội vàng che miệng mũi: "Khụ, Tử Chu, chàng mau đi ra ngoài. Ta không muốn bệnh lao phổi này lây qua cho chàng."

"Nàng làm sao lại bị bệnh lao?" Tử Chu lo lắng chạy tới gần ta nói: "Ta không sợ lây bệnh, để ta nhìn nàng."

Thẩm Thanh ở một bên vừa khóc và nói với phụ thân nguyên nhân khiến ta bị bệnh.

Ta cúi đầu tự biết đuối lý, đang chờ chàng chỉ trích, ai ngờ chàng chỉ là vén góc chăn của ta nói:

"Ta đi tìm Hoàng Thượng cầu thỉnh ngự y, nàng ở trong nhà dưỡng bệnh, chờ ta trở về."

22

Thẩm Tử Chu vội vã lên đường, và trở về Thanh Thành cùng với thái y trong vòng hai ngày.

Sau khi bắt mạch, lão thái y gần sáu mươi tuổi đi ra ngoài, chắp tay nói với Thẩm Tử Chu: “Hầu gia, bệnh lao từ xưa đến nay đều là nan y, phương thuốc này chỉ có thể giảm đau, nhưng phu nhân chỉ e là...

Thẩm Tử Chu cảm thấy dạ dày co rút một trận, chàng thiếu chút nữa té ngã, chỉ có thể miễn cưỡng kéo nụ cười đưa ngự y đến chỗ người đánh xe ngựa.

Vào ban đêm, ta trằn trọc ngủ không ngon giấc.

Trong bóng tối, Thẩm Tử Chu nắm lấy tay ta, lẩm bẩm: "Đào nhi, ta cho rằng ta rốt cuộc có thể có một gia đình, thì ra hết thảy đều là kính hoa thủy nguyệt."

Nghe vậy nước mắt của ta chảy ra, nhưng ta không dám lên tiếng.

Ta làm sao không giống chàng đây? Phụ mẫu qua đời khi ta còn là một thiếu niên. Sau khi gặp và kết hôm với Thẩm Tử Chu, đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất của ta.

Vận mệnh muốn đồng thời đánh bại hai người ôm lấy nhau để sưởi ấm, chúng ta cũng chỉ có thể cười khổ tiếp nhận.

23

Thẩm Tử Chu vốn định dẫn ta đi ngao du sơn thủy trong phần còn lại của cuộc đời, nhưng ta từ chối. "Thiếp không muốn lây bệnh cho người khác trong cuộc hành trình của mình."

Ta dùng khăn che miệng mũi nói, "Để ta ở lại với chàng, ở trong nhà là tốt rồi."

Thẩm Tử Chu nghe vậy đứng ở bên giường bất động một lúc lâu, trong mắt phảng phất có nước mắt.

Ngay cả khi chàng và Thanh nhi đã chăm sóc ta một cách cẩn thận, cơ thể của ta vẫn suy yếu từng ngày.

Ngày sắp qua đời ta phảng phất có dự cảm trong lòng, để cho hai người bọn họ không cần bận rộn nữa ta nói:

"Khụ, thiếp cả đời này không có gì tiếc nuối, có thể gặp chàng, có thể có cả đời hạnh phúc như vậy chính là chuyện thỏa mãn nhất đời thiếp rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-the-cham-vao/phan-7-end.html.]

Ta mỉm cười nhìn về phía Tử Chu: "Sau khi ta rời đi, chàng phải thay ta sống thật tốt. Quầy thịt heo không mở được thì không mở, còn phải dạy Thanh nhi thật tốt, để cho con làm một người thiện lương."

Ta lại lấy ra cái khóa trường mệnh mà mẫu thân cho ta khi còn sống dưới gối ra, giao cho Thanh nhi: "Thanh nhi, để nó thay ta che chở con đi."

Ta nói xong và từ từ ngủ thiếp đi, Ta mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở phụ tử bọn họ.

Ta muốn đứng dậy giúp bọn họ lau nước mắt, nhưng lại không thể động đậy thân thể, đành phải ở trong lòng an ủi bọn họ không cần bi thương như vậy.

Cuộc sống may mắn và bất hạnh của ta thực sự kết thúc tại giờ phút này.

24

Tên ta là Thẩm Thanh.

Sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân ta dường như không còn cảm xúc, không buồn cũng không vui, chỉ là thường xuyên ngồi tiền định ở chỗ mẫu thân ta thường ngày uống trà.

Nhưng người rất quan tâm đến chuyện dạy bảo ta.

Phụ thân dạy ta Tứ Thư Ngũ Kinh, thơ và bài hát, cách đối xử với mọi người, nhưng người không bao giờ đề cập đến mẫu thân ta.

Sau đó đến năm ta mười sáu tuổi, một vị lão thần y đi ngao du khắp nơi tá túc tại Thanh Thành, thấy tính tình ta trầm ổn, trí nhớ tốt, liền muốn thu ta làm đồ đệ.

Phụ thân chỉ gật gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu con thật sự có lòng cứu c.h.ế.t đỡ thương, thì hãy cùng vị lão sư phụ này học tập y thuật, nhớ kỹ không nên bỏ dở giữa chừng. Đây là bạc, đi ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân. Con không cần phải lo lắng cho ta, sau khi con rời đi, ta sẽ đi Cửu Châu gặp bạn cũ."

Ta nhìn về phía khuôn mặt có chút già nua của phụ thân, biết được người muốn ta giúp những người bị bệnh giống như mẫu thân mà không cách nào cứu chữa.

Vì vậy, ta cáo từ phụ thân và bắt đầu bước vào một chặng đường dài của cuộc đời.

Ta đi theo lão thần y đi khám bệnh chung quanh, cũng nghe nói qua rất nhiều sự biến đổi của thế gian.

Hóa ra không phải tất cả phụ nữ đều có thể đọc thơ đọc sách, học nghi lễ từ nhỏ.

Những nỗ lực của họ sau khi kết hôn không phải lúc nào cũng đổi lại được sự bảo vệ chở che mà có thể là một gia đình thờ ơ hơn.

Trong lòng ta cảm thấy may mắn vì phụ mẫu dốc lòng dạy dỗ ta, càng muốn dùng sức mạnh của mình vì nữ tử làm cái gì đó.

Sau khi học thành y thuật, ta theo sư phụ định cư ở Giang Nam. Bằng cách thu phí khám chữa bệnh của người giàu, ta đã hợp tác với một tiểu thư thế gia ở địa phương để điều hành một trường học dạy chữ cho nữ tử.

Từ những lão bà đến một nữ nhi bảy tuổi. Có thể đọc thư của nam nhân trong gia đình đang chiếu đấu ở biên cương. Để đọc được những câu chuyện trong cuốn sách, họ ngồi trong trường học để đọc và viết.

Trong khoảng thời gian này không thiếu nam nhân cầu hôn ta, nhưng ta không quan tâm chuyện tình ái nam nữ, liền để cho sư phụ thay ta từ chối.

Phụ thân thỉnh thoảng gửi thư từ khắp nơi cho ta, sau khi đến thăm bạn bè cũ của mình, tâm trạng phụ thân dường như được cải thiện, nhưng ta biết rằng chứng trầm cảm của người đã ăn vào gốc rễ.

25

Khi tin dữ về cái c.h.ế.t của phụ thân ta ở Tây Bắc đến, ta đã ba mươi tuổi.

Hoàng Thượng rất đau buồn khi biết điều đó, an bài Lễ bộ thượng thư lo tang sự.

Ta vội vàng chạy về Thanh Thành, để đem phụ thân cùng mẫu thân hợp táng.

Rất nhiều người đã đến Tang lễ của phụ thân, có những đồng đội kề vai sát cánh với người, cũng có đồng liêu trong quan trường, tất cả đều mang đến sự chia buồn sâu sắc.

Sau khi cảm ơn bọn họ, ta lại nghĩ có lẽ phụ thân còn đang cao hứng cùng mẫu thân có thể gặp mặt nhau, các người cũng không cần vì phụ thân ta mà bi thương như thế.

Nhiều năm trôi qua, càng lớn tuổi ta càng phát hiện ra, mỗi lời nói và hành động của ta đều có bóng dáng của phụ mẫu mình.

Có lẽ cuộc sống của ta là sự tiếp nối tốt nhất của câu chuyện của họ.

Và khi ta qua đời ở tuổi 70, câu chuyện của họ đã thực sự kết thúc.

(--END--)

Bình luận

4 bình luận

  • Quãi đạn nữ 9 chớt lãng xẹt dị :) Chồng con đây k lo lo cho 1 ng sắp chớt?? Ăn thịt heo thì để ở ngoài cửa tự đến lấy, mắc gì ra bán chi cho bị lây bệnh? Kết xàm :)

    Fubiz 1 tuần trước · Trả lời

    • Truyện nào thực tế một chút là bị kêu xàm liền

      Nhân Trí 1 tuần trước · Trả lời

  • Hu hu. truyện đang hay tưởng HE, ai ngờ SE. thanks.

    An 1 tuần trước · Trả lời

    • Kết như nào á bà,tiết lộ cho tui đc ko á

      Lyly 1 tuần trước · Trả lời

Loading...