Không thể chạm vào - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:46:29
Lượt xem: 211

15

Thẩm Tử Chu nhìn ta một lúc lâu, mới cười khổ nói: "Đào nhi, nàng thật sự là nữ tử thông minh trên đời này."

Chàng từ trong n.g.ự.c lấy ra một miếng ngọc bội, như lạc vào hồi ức nói:

"Trước bảy tuổi, ta vẫn cho rằng ta là hài tử hạnh phúc nhất thành Trường An. Phụ mẫu ân ái, gia đình giàu có, ta còn có chút năng khiếu trong đọc sách. Nhưng khi Man Di xâm chiếm đất nước, mọi thứ đã thay đổi. Phụ thân ta, hãy gọi người đó là phụ thân ta, là khai quốc tướng quân, lúc ấy nói một câu "Công cao hơn chủ" cũng không ngoa. Vì phòng ngừa phụ thân ta cấu kết với ngoại tộc, hoàng thượng lúc phái phụ thân ta xuất chinh, hắn giả vờ "Chiếu cố" mẫu tử chúng ta, trên thực tế đem chúng ta giam lỏng trong hoàng cung."

Tử Chu có chút run rẩy nói: "Bất quá chỉ là thủ đoạn của đế vương, cũng là hợp tình hợp lý. Trời sinh hoàng đế là một kẻ háo sắc. Mẫu thân ta xinh đẹp, hắn ở trong cung nhiều lần quấy nhiễu."

"Lúc đầu mẫu thân ta nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng khi c//ẩu hoàng đế dùng tính mạng của ta uy hiếp, mẫu thân ta không thể không ủy thân cho hắn. Bây giờ ta vẫn còn nhớ rằng khi đội cận vệ của hắn đến cung điện nơi chúng ta bị giam lỏng, mẫu thân ta nhốt ta trong tủ và không cho ta lên tiếng. Xuyên thấu qua khe hở đó, ta đều có thể nghe thấy mẫu thân thống khổ kêu rên, cùng với tiếng cười đắc ý của c//ẩu hoàng đế. Hắn căn bản biết ta đang trốn ở góc nào, nhưng hắn không thèm để ý."

Hai giọt nước rơi xuống miếng ngội bội kia, Tử Chu tiếp tục nói: Cuối cùng, một lần, hoàng đế đưa chúng ta đến một ngọn đồi vào mùa hè. Bởi vì thân phận mập mờ, hoàng đế liền bảo chúng ta xuất phát trễ nửa ngày so bọn họ. Trên đường bôn ba, đến ngoài thành Trường An mười dặm đường, bởi vì quá mức nóng bức, đại bộ phận binh lính nha hoàn đều đến dòng suối cách đó không xa uống nước. Mẫu thân ta quyết được ăn cả ngã về không, lấy ra một gói bột thuốc mê đánh gục đám hạ nhân canh gác, dẫn ta chạy đi. Trong rừng có bẫy thú, bắp chân của ta bị kẹp lại, mẫu thân vì cứu ta, chạy vào trấn Thanh Thủy ở gần đó nhất."

Thị trấn Thanh Thủy? Không phải là quê hương của ta sao? Ta nghi ngờ nghĩ về nó.

"Buổi trưa thời tiết nóng bức, trên trấn không có mấy người, chỉ có một cửa hàng thịt heo mở cửa. Mẫu thân ta loạng choạng chạy vào, dẫn ta quỳ xuống dập đầu với ông bà chủ quầy hàng, cầu xin họ cứu ta. Họ tốt bụng, cung cấp cho chúng ta thức ăn và nước uống. Sau khi ổn định, để chúng ta hãy nghỉ ngơi trước. Ông chủ gỡ bẫy thú ra khỏi chân ta, lại bôi cho ta chút thuốc đất. Gia đình họ cũng có một cô con gái nhỏ, hoạt bát và ngây thơ. Khi đó trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như không có biến cố kia thì chắc mình đã hạnh phúc lắm rồi.”

Ta càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, thời thơ ấu dường như có một cảnh mơ hồ: phụ mẫu ta đã cứu mẫu tử nhà nào đó. Khi chúng ta có một cuộc gặp gỡ?

"Mẫu thân ta không dám ở lâu, sợ liên lụy gia đình tốt bụng này, liền dẫn ta vội vàng lên đường. Nhưng bởi vì ta bị thương, chân của chúng ta quá chậm, một ngày mẫu tử chúng ta liền bị cận vệ của hoàng đế bắt được. Tất cả những gì chúng ta nhận được là những trận tra tấn tồi tệ hơn. Khi đó phụ thân ta còn có hai ngày nữa trở về triều, ta cùng mẫu thân hy vọng phụ thân có thể giải cứu chúng ta trong nước lửa. Ai ngờ sau khi hắn trở về, bất quá là ngầm đồng ý tất cả những gì Hoàng thượng làm. Có lẽ là sợ bị chặt đầu, hắn từ bỏ mẫu thân ta."

"Mẫu thân sau khi biết lựa chọn của phụ thân, để lại cho ta một viên thuốc, bảo ta nhất định phải uống hết, giả vờ quên đi mọi chuyện."

Sau đó, mẫu thân ta đập đầu vào cây cột lạnh lẽo của cung điện. Trước khi kịp khóc, ta vụng trộm đem thuốc trong tay áo nuốt hết rồi ngất đi."

Ta nhìn đôi mắt đỏ bừng của chàng, biết chàng những năm gần đây một mình mang mối hận thù sâu sắc sống rất không dễ dàng.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, cố truyền cho chàng chút sức mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-the-cham-vao/phan-5.html.]

"Sau đó, ta liên tục phát sốt chừng nửa tháng. Khi tỉnh lại, ta làm bộ như quên hết thảy, đi theo một đám hoàng tử học tập thi từ ca phú, quân đội binh pháp. Theo phụ thân ta ra chiến trường, làm quân sư. Ngay từ năm mười ba tuổi, ta liền đi theo Thất hoàng tử, người có chút quan hệ huyết thống với mẫu thân ta. Khi xuất chinh, ta một bên nhiều lần lập công, chiếm được lòng tin của hoàng đế; một bên âm thầm bồi dưỡng nhân mạch, Lũng Hữu cùng mấy hàng tỉnh tổng binh đều là tâm phúc của ta. Ván cờ này, ta ta đã chơi được tám năm."

Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay, đã đến lúc thu lưới."

16

Nghe xong chuyện cũ được coi là bí mật hoàng gia, ta thật lâu không thể hoàn hồn. Một lúc lâu sau, ta mới lấy dũng khí hỏi: "Vậy hôn sự của hai chúng ta, cũng là một phần trong kế hoạch của chàng sao?"

Chuyện Thẩm Tử Chu đối tốt với ta mặc dù không giống giả dối, trong những ngày ở chung với chàng, ta cũng không thiếu động tâm.

Nhưng nếu sự ưu ái này là là trên cơ sở lợi dụng, ta nhất định sẽ không chút do dự cùng chàng hòa ly.

Thẩm Tử Chu ôn nhu như ngày lệ, hắn vuốt ve mái tóc của ta, nghiêm túc nói:

"Đào nhi, nàng là thay đổi duy nhất trong kế hoạch báo thù cẩn thận của ta. Sau khi phụ mẫu nàng qua đời, ta biết rằng nàng là nhi nữ của ân nhân cứu mạng mình, một mình mở cửa hàng ở thành Trường An không dễ dàng. Ta liền sắp xếp để đồng liêu chiếu cố việc làm ăn của nàng nhiều hơn, cũng người âm thầm bảo vệ cửa hàng của nàng, phòng ngừa có kẻ chơi liều lách tìm cách gây sự."

Ta mở to hai mắt, trách không được quầy hàng của ta gặp có chuyện liền có nhiều người nhiệt tình giúp như vậy, thì ra phong tục ở thành Trường An rất đơn giản, giúp người vui vẻ lại có thu phí!

Chàng nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má ta, cười như đêm tân hôn:

"Vốn giữa nàng và ta sẽ không có giao điểm. Nhưng hoàng đế kia trời sinh bản tính đa nghi, không biết từ đâu biết được ta âm thầm trợ giúp nàng, liền cho rằng nàng là tai mắt của ta, hạ lệnh cho người theo dõi nàng. Để xua tan sự nghi ngờ của hắn, ta đã cố tình vẽ chân dung của nàng ở nhà và viết rất nhiều thư tán tỉnh vờ như chưa được gửi. Sau khi phụ thân ta tiến cung liền bẩm báo hoàng đế ta đối với nàng rất thâm tình đến nỗi đêm không thể ngủ được. Hoàng đế liền loại bớt nghi ngờ, rút đi một nửa nhân thủ theo dõi nàng."

Ta đã nói lúc đó tại sao ta luôn cảm thấy có người theo ta trong một thời gian, luôn luôn lạnh sống lưng.

"Chuyện sau này nàng cũng biết, Hoàng đế muốn diệt trừ Tam hoàng tử, bày mưu tính kế lớn. Ta dứt khoát diễn kịch đến cùng, đề nghị hoàng đế muốn cưới nàng làm vợ. Cũng là lo lắng bè phái của Tam hoàng tử nhất biết được ta đối với nàng có chút đặc biệt từ đó thương tổn nàng, dứt khoát để ta tự mình bảo vệ ân nhân cứu mạng của ta.”

Thẩm Tử Chu dùng ngón tay gõ vào trán ta: "Ai ngờ nàng không chỉ thông minh, thông suốt mà có chủ kiến, trên đời ta khó mà tìm được nữ tử tốt hơn nàng. Một màn kịch này, ta thật sự đem chính mình vào diễn."

Ta đỏ mặt đừng mở mắt: “Cái miệng tội nghiệp của chàng đấy”.

 

Bình luận

4 bình luận

  • Quãi đạn nữ 9 chớt lãng xẹt dị :) Chồng con đây k lo lo cho 1 ng sắp chớt?? Ăn thịt heo thì để ở ngoài cửa tự đến lấy, mắc gì ra bán chi cho bị lây bệnh? Kết xàm :)

    Fubiz 1 tuần trước · Trả lời

    • Truyện nào thực tế một chút là bị kêu xàm liền

      Nhân Trí 1 tuần trước · Trả lời

  • Hu hu. truyện đang hay tưởng HE, ai ngờ SE. thanks.

    An 1 tuần trước · Trả lời

    • Kết như nào á bà,tiết lộ cho tui đc ko á

      Lyly 1 tuần trước · Trả lời

Loading...