Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:29:07
Lượt xem: 67

Điện thoại của An Hoài Mẫn đời mới nên xịn hơn điện thoại của An Cửu Cửu. Cô lên mạng tìm một trò chơi khá hay về, bật độ phân giải cao lên chơi g.i.ế.c thời gian, sau đó vô tình thấy được tin nhắn của người phụ nữ kia gửi tới, hỏi ông ta có thể quay lại vào ngày mùng hai năm mới không, còn bảo rất nhớ ông ta. Lúc đó, cô còn ngây ngốc bấm mở tin nhắn đó ra, đập vào mắt là một giăng những cuộc nói chuyện của hai người họ. Cha cô thậm chí còn không thèm xóa lịch sử trò chuyện, cho nên những gì trẻ con có thể xem hay không được phép xem đều lọt hết vào mắt cô rồi. Cuối cùng vẫn là Vương San San phát hiện sự bất thường của con gái nên chạy tới gặng hỏi.

Lý do Vương San San đưa ra để ngăn không cho con gái nói ra bí mật này rất hợp lý. Nếu như ly hôn, khả năng cao sẽ là An Hoài Mẫn không chu cấp được đúng hạn cho hai mẹ con cô một tháng hai nghìn tệ nữa. Nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là căn hộ hiện tại hai mẹ con cô đang ở. 

Căn hộ này vốn dĩ là nhà phúc lợi do công ty cấp nước cấp cho nhân viên, sau này phải bỏ ra hơn bốn vạn để chuyển quyền sở hữu hoàn toàn giấy tờ bất động sản. An Hoài Mẫn là người gốc Vọng Thành, lại là con trai cả trong nhà, bà nội của An Cửu Cửu mừng ra mặt, nói tốt xấu gì thì đây cũng được xem như là căn nhà đầu tiên mà họ mua được, cho nên bốn vạn đó sẽ do cả nhà cùng góp vào, bản thân ông bà nội lớn tuổi nhất nhà cũng sẽ đóng góp một ít phụ vào, yêu cầu phải ghi tên họ vào giấy tờ bất động sản. An Hoài Mẫn là một người con hiếu thảo, ra sức thuyết phục vợ mình, nói bản thân ông ta là con trưởng, theo như phong tục bao đời, khi ông bà nội lớn tuổi sẽ do gia đình con trưởng chăm sóc. Đợi tới khi ông bà nội trăm tuổi, chia quyền thừa kế nhất định sẽ để nhà họ hưởng nhiều hơn em trai, em gái một phần. Đều là người một nhà cả, chi bằng cứ nghe lời người già trong nhà trước, tránh để bậc cao niên phiền lòng.

Lúc đó, An Cửu Cửu chỉ mới hơn hai tuổi, hai vợ chồng họ đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, Vương San San ngốc nghếch gật đầu chấp thuận mà không hề đắn đo suy nghĩ.

Nếu như bây giờ, chuyện ngoại tình của An Hoài Mẫn bị vỡ lở, kết cục nhất định sẽ là ly hôn. Vương San San không công việc, không nhà cửa, An Cửu Cửu còn chưa thành niên, hiện tại An Hoài Mẫn chỉ có mình cô là con đẻ, chắc chắn sẽ kiện tụng tranh giành quyền nuôi con. Tới lúc đó mọi việc sẽ càng tốn công tốn sức hơn nhiều. Cho nên, Vương San San chỉ có thể dặn An Cửu Cửu nhất định phải giữ kín chuyện này, chờ tới khi cô đủ tuổi thành niên, thi đậu đại học rồi tính tiếp. An Cửu Cửu nghe lời mẹ, nhẫn nhịn hai năm trời, tới hôm nay thì tức nước vỡ bờ, không thể im lặng được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-the-ban-meo-nho/chuong-8.html.]

"Ai... ai...", An Hoài Mẫn sửng sốt hồi lâu, môi run run, trừng mắt nhìn con gái, nặn mãi mới ra được một câu hoàn chỉnh: "Ai dạy mày ăn nói như vậy hả?"

Lúc này rồi mà ông ta vẫn còn ra vẻ một người cha đạo mạo, nói bóng nói gió Vương San San ở nhà không biết dạy con. An Cửu Cửu tức đến bật cười, dùng giọng điệu y hệt ông ta để hỏi ngược lại: "Ông còn định đứng ở cửa gào lên tiếp phải không?"

Giờ phút này, An Hoài Mẫn đứng ngay trước cửa nhà nhìn cô con gái với đôi mắt ngập tràn lửa giận, hung hãn giống hệt mình. Bao nhiêu năm qua, ông ta vin vào cái cớ làm ăn nuôi sống cả nhà để sang thành phố khác làm việc, khinh thường người vợ đầu bù tóc rối suốt ngày ru rú trong nhà, cũng không quan tâm săn sóc tới cô con gái duy nhất. Cũng không biết là thừa hưởng di truyền của ai, từ nhỏ, con bé đã có khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo, thế nên người vợ ngu ngốc của ông ta cứ luôn định hướng cho con gái trở thành một ngôi sao. Ông ta ghét bỏ, mỗi lần về nhà đều là bới lông tìm vết.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Kết quả là, hôm nay ông ta mới phát hiện ra, An Cửu Cửu thực ra rất giống mình, nhất là khi con bé tức giận. 

Giờ phút này, bốn chữ "máu mủ ruột rà" đột nhiên xuất hiện trong đầu An Hoài Mẫn, ông ta rút lui vào phòng, cảm xúc trong mắt toàn là hoảng hốt.

Loading...