Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:42:56
Lượt xem: 45

Đối với dự định này của mẹ, An Cửu Cửu không biết phải nói gì. Mấy ngày về quê, cô đã nghe được rất nhiều chuyện về tình yêu của cha mẹ cô. Mọi người nói, Vương San San như phượng hoàng bay ra khỏi tổ, lớn lên trổ mã xinh đẹp lại ngoan hiền, ai cũng tin chắc khi bà lên thành phố sẽ có tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm. Nhưng ai ngờ, tiền đồ của bà lại là gả cho một người đàn ông có hộ khẩu thành phố. Người đó còn về tận làng chài, dập đầu quỳ lạy trước mặt cha mẹ Vương San San, hứa hẹn sẽ yêu thương và đối tốt với con gái họ cả đời. Lúc con rể mới An Hoài Mẫn về tận cửa ra mắt, dân làng vui vẻ kéo nhau tới uống rượu mừng, chuốc cho ông ta say bí tỉ, nhưng dù đã say không biết trời trăng, ông ta vẫn kéo Vương San San ra đứng sau lưng mình. Cả làng đều nói bà có phúc phần được gả đúng người rồi, tìm được một tấm chồng tốt. 

Nhưng rồi, sau mười tám năm, cuộc hôn nhân từng khiến bao người ghen tị đã bị giẫm đạp tan nát dưới chân. An Hoài Mẫn lừa vợ dối con ra ngoài tằng tịu đã mười năm nhưng vẫn huênh hoang tự nhận đáng mặt đàn ông, về nhà không đe vợ cũng mắng con, tới khi bị vạch trần chuyện ngoại tình lại vì bồ nhí mang thai con trai mà quay sang trở mặt, không hề có chút nào xấu hổ.

Căn nhà tuy nằm ở vị trí tốt trên đất Vọng Thành này nhưng chỉ là một căn nhà cũ kỹ, hơn nữa Vọng Thành cũng chẳng phải là thành phố lớn, giá niêm yết của một căn nhà nhỏ ba phòng ngủ, một phòng khách rộng hơn tám mươi mét vuông không đến bảy mươi vạn, nếu có chia đôi thì mỗi người cũng chỉ được ba mươi vạn là nhiều. Ấy thế mà, người đàn ông giỏi rượu tốt tính trong mắt người dân làng chài năm đó lại vì số tiền ba mươi vạn mà cháy nhà ra mặt chuột, trở mặt với vợ con.

Cũng từ đây, cái nhìn về cuộc sống của An Cửu Cửu đã vỡ tan. Khoảnh khắc ngồi vào vị trí quen thuộc ở trường học, cô mới sâu sắc cảm nhận được, mỗi ngày thức dậy vẫn còn được đi học thật tốt, những đề bài toán trên bảng thật hay dù cho cô không thể nào hiểu nổi, cũng cảm thấy thầy giáo già đang hăng say giảng bài, nước bọt văng tứ tung trên bục giảng là thật lòng lo lắng cho tiền đồ của những cô cậu học trò.

***

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngày khai giảng chính thức đã cận kề, chuỗi ngày tháng học bù hè đã kết thúc, ba lớp đứng đầu khóa đã hoàn thành kỳ thi thử, chỉ còn lại các lớp thường như lớp của An Cửu Cửu, hai ngày gần đây mới tổ chức thi thử cho học sinh, ngày hôm nay thi, tới tối mai sẽ trả kết quả và chữa bài sai ngay trong tiết tự học buổi tối.

Học sinh cuối cấp ba thực sự rất bận rộn, chỉ có thể chạy tới căng tin trường ăn tạm gì đó cho qua bữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-the-ban-meo-nho/chuong-23.html.]

Ăn xong bữa chiều, An Cửu Cửu chạy ra sân thể dục, ngồi ngẩng đầu nhìn lên trời một lúc lâu. Hôm nay Trì Thác không đi học, dạo này hai người đã đạt tới cảnh giới vẫn thân nhưng không thấy mặt, bận tới mức nửa ngày mới trả lời tin nhắn. 

Kể từ khi bà ngoại anh mất, sức khỏe tinh thần của Trương Nhu không được tốt. Bởi vì Trương Thành Lâm hiện không có quốc tịch Trung Quốc nên có một số thủ tục cần xử lý có phần bất tiện, mọi việc cần làm đều đổ dồn hết vào Trương Nhu, cuối cùng bà ấy đuối sức, không trụ nổi nữa, ngất xỉu. Bác sĩ nói mẹ anh bị lo âu quá độ, trầm cảm mức độ vừa, suy dinh dưỡng, cần phải nhập viện điều trị. Nhà dột còn gặp mưa đêm, Trì Thác lại phải lóc cóc vào viện chăm mẹ, hầu như lần nào gọi cũng không bắt máy.

"Không có vấn đề gì lớn." Trì Thác nói, "Tại căng thẳng quá thôi. Bác sĩ bảo mẹ nằm viện hai ngày để theo dõi, tiện thể làm kiểm tra sức khỏe luôn."

An Cửu Cửu nằm dài trên bãi cỏ, tối nay khả năng sẽ có mưa to, bây giờ gió đã nổi lên rồi, trên trời kéo về những đám mây đen kịt. Cô hỏi: "Thế buổi tự học tối nay anh có tới không?"

"Không tới được. Tối nay mẹ anh còn phải làm kiểm tra sức khỏe, chắc cũng phải bảy giờ tối mới xong được. Nhưng bác sĩ bảo anh không cần ở lại bệnh viện, đợi có kết quả rồi thì có thể về nhà."

Trên sân thể dục, có mấy bạn học tràn trề sức sống đang chạy bộ sau giờ ăn chiều, lại có một số khác đang điên cuồng tranh giành một quả bóng đá. Tiếng cười nói, hò reo liên tục vang lên, huyên náo cả sân.

"Trời sắp mưa rồi đấy, anh có mang theo ô không?" An Cửu Cửu hỏi.

Trì Thác khẽ cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sau đó, cả hai cùng im lặng. An Cửu Cửu không vội tắt máy, bật loa ngoài. Tiếng gió thổi cùng tiếng cười đùa trên sân lọt vào điện thoại truyền đến tai Trì Thác nghe rất có sức sống, bất giác khiến anh thở phào nhẹ nhõm  

Loading...