Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG PHỤ THIỀU HOA - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-22 04:57:40
Lượt xem: 180

5.

 

Cuộc thi đang đến gần, tôi lo nếu nói chuyện này với Bùi Thước sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh ta, nên đã giấu kín.

 

Trước buổi thi, tôi mượn điện thoại của anh ta, nói là để gọi cho ông.

 

Nhờ đó, tôi đã thành công ngắt cuộc gọi “cầu cứu” của Tô Nhụy.

 

Ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi đưa điện thoại lại cho anh ta và nói rằng Tô Nhụy đã gọi trước cuộc thi.

 

Anh ta nhận lấy điện thoại, nhìn thấy có tận 36 cuộc gọi nhỡ, lập tức hoảng hốt.

 

Khi cuộc gọi được kết nối, không biết anh ta nghe thấy gì mà ánh mắt nhìn tôi lập tức thay đổi.

 

Căm ghét, oán hận, tức giận…

 

Trước khi lao ra ngoài, anh ta không nói một lời nào, khi lướt qua vai tôi, suýt nữa đẩy tôi ngã.

 

Công sức bao năm giữa tôi và Bùi Thước không uổng phí, chúng tôi giành được giải á quân cuộc thi.

 

Nhưng trên bục nhận giải, chỉ còn lại một mình tôi.

 

Đêm đó, Bùi Thước không về trường.

 

Nghe nói anh ta đã tìm Tô Nhụy suốt cả đêm.

 

Ngày hôm sau, Tô Nhụy xuất hiện bình an vô sự trước mặt anh ta và sau một trận cãi vã lớn, cô ta đi du lịch một mình.

 

Bùi Thước không thể hiện bất kỳ điều gì khác thường, vẫn cùng tôi luyện tập như trước.

 

Trong lúc luyện tập, tôi từng nhắc anh ta:

 

“Bùi Thước, người bắt cóc Tô Nhụy là người của bố cô ta. Cô ta cố tình thử thách anh thôi.”

 

“Nhụy lớn lên không có mẹ, thiếu cảm giác an toàn, cô ấy chỉ muốn chắc chắn rằng anh có yêu cô ấy hay không.”

 

Hóa ra, anh ta đã biết sự thật.

 

Khi đó, anh ta vẫn chưa bị thù hận che mờ lý trí, ngược lại còn an ủi tôi:

 

“Đợi cô ấy về, anh sẽ giải thích rõ ràng.”

 

6.

 

Tô Nhụy biến mất ba tháng.

 

Vào sinh nhật thứ hai mươi của Bùi Thước, cô ta gọi điện và nhiều lần nhắc mã số của mình là 995, ám chỉ rằng cô đang bị giam giữ tại Myanmar.

 

Bùi Thước đã báo cảnh sát.

 

Tuy nhiên, khi cảnh sát chuẩn bị liên lạc với phía Myanmar để giải cứu, Bùi Thước lại nhận được cuộc gọi khác từ Tô Nhụy.

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng van xin của cô ta, từ những tiếng khóc thảm thiết đến dần lịm đi.

 

Cuối cùng, một giọng nam lạnh lùng nói:

 

“Chết rồi? Sao lại c.h.ế.t nhanh vậy? Chưa chơi xong mà?”

 

Từ lúc đó, tôi nhận thấy khi tôi quay lại nhìn Bùi Thước, anh ta thường vội vàng tránh ánh mắt tôi.

 

Lúc ấy, tôi không hề nghĩ rằng anh ta làm vậy là để che giấu sự căm hận trong ánh mắt.

 

Anh ta trở lại với việc luyện tập, thậm chí còn nghiêm túc và nỗ lực hơn trước.

 

Anh ta đối xử với tôi tốt hơn bao giờ hết.

 

Tốt đến mức khiến tôi có cảm giác giữa anh ta và Tô Nhụy chỉ là những người quen biết bình thường.

 

Hai năm sau, trong một cuộc thi khác, khi chúng tôi giành được cúp, anh ta đã cầu hôn tôi trước máy quay và tất cả khán giả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phu-thieu-hoa/chuong-2.html.]

Đính hôn, kết hôn, tuần trăng mật – mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự.

 

Cho đến khi trong chuyến du lịch trăng mật, anh ta đi mua nước, đột nhiên có một chiếc khăn tay có mùi lạ bịt chặt mũi và miệng tôi…

 

Mãi đến khi sắp chết, tôi mới biết rằng Bùi Thước cố tình dẫn tôi đến nơi đó, cố tình đi mua nước.

 

Hóa ra, anh ta cho rằng cái c.h.ế.t của Tô Nhụy là do cuộc cãi vã của họ.

 

Và lý do khiến họ cãi nhau là vì tôi đã ngắt cuộc gọi.

 

Nhưng anh ta không bao giờ biết rằng, Tô Nhụy thực ra chưa hề chết.

 

7.

 

Những tiếng gào thét trong điện thoại và giọng nói của người đàn ông đều là kịch bản của Tô Nhụy.

 

Bùi Thước từ đầu đến cuối không hề biết rằng anh ra thực ra cũng chỉ là con cá trong lưới của Tô Nhụy, một con cá vô tình sa vào bẫy và bị đưa đến Myanmar.

 

Mà tôi, mãi đến những ngày cuối cùng của kiếp trước, mới dần dần kết nối lại được toàn bộ sự việc.

 

Sau khi tôi bị bắt lại trong lúc chạy trốn,  tên đầu sỏ ban đầu chỉ định giam giữ tôi, nhưng cấp trên ra lệnh phải trừng phạt tôi nặng nề hơn.

 

Người mà cấp trên cử đến đã đánh gãy chân tôi, rồi ném cho những gã đàn ông bỉ ổi để chơi trò tàu hỏa.

 

Sau khi chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo, khi tôi tuyệt vọng co rút lại trong góc phòng, cấp trên bước vào.

 

Đó chính là Tô Nhụy.

 

Cô ta đứng trên cao nhìn xuống tôi với anh mắt khinh bỉ:

 

“Thiều Hoa, mày có biết không? Ngay từ lần đầu gặp mày, tao đã ghét mày! Tao chỉ muốn nghiền nát ánh sáng trong đôi mắt mày! Con gái của kẻ thù tao không xứng đáng có giấc mơ!”

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

“Bây giờ, cuối cùng tao cũng thành công rồi!”

 

Chỉ đến trước khi chết, tôi mới biết rằng Tôi Nhụy chưa bao giờ nhắm đến Bùi Thước.

 

Ngay từ đầu, mục tiêu của cô ta là tôi!

 

Cô ta luôn có một mục đích duy nhất - đó là khiến tôi phải chết.

8.

 

Và người đàn ông mà tôi không ngừng nghĩ đến, người mà tôi còn nhớ đến ngay cả khi bị tra tấn trong suốt một tháng, lại vì sự mù quáng trong tình yêu và sự ngu ngốc của anh ta mà trở thành đồng phạm giết chết tôi!

 

Có lẽ ông trời cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh này, nên đã cho tôi cơ hội quay lại lần nữa.

 

Khi mở mắt ra, tôi vẫn cảm nhận được những cơn đau nhức còn sót lại trên da thịt.

 

“Thiều Hoa, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi! Anh sẽ đợi em ở hậu trường.” 

 

Bùi Thước vừa bước ra khỏi phòng trang điểm vừa quay đầu cười nói.

 

Cảnh tượng này, trong suốt chín tháng tôi bị giam cầm, đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của tôi.

 

Nhưng bây giờ, nó lại khiến tôi lạnh sống lưng.

 

Tôi cắn chặt môi, đau đớn đến mức máu tanh tràn ra giữa răng môi, lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng mình đã quay về ngày diễn ra cuộc thi khiêu vũ.

 

Ông tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn còn tự do, tất cả vẫn còn kịp.

 

Tôi buộc tóc lên và chuẩn bị bước ra ngoài, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bùi Thước.

 

Tay tôi run lên không kiểm soát được.

 

Kiếp trước, cũng vào lúc này, tôi đã ngắt cuộc gọi của Tô Nhụy.

 

Nhưng lần này, khi sống lại, tôi quyết định để cho Bùi Thước tự quyết định.

 

Nếu anh ta yêu cô ta đến vậy, yêu đến mức sẵn sàng phạm tội, thì tình yêu mù quáng đó tốt nhất nên để họ khóa chặt với nhau đi.

 

 

Loading...