Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải là duy nhất - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-12 21:18:36
Lượt xem: 1,693

Cố Dịch Niên đi theo sau tôi, giọng nói không nhẹ không nặng truyền đến: “Em cũng biết mẹ anh mà, hai năm nay sức khỏe không tốt lắm, Hứa Kiều Kiều vừa hay hợp ý bà ấy.”

 

Tôi không để ý, mở cửa xe, lại bị Cố Dịch Niên giơ tay ngăn lại.

 

“Hướng Noãn, ngoại trừ hôn nhân, anh cái gì cũng có thể cho em.”

 

“Cút!”

 

Tôi dùng sức đóng cửa xe lại, nghênh ngang rời đi.

 

Trong gương chiếu hậu, hai tay hắn đút túi, ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm. Đèn đường kéo cái bóng cô đơn của hắn thật dài.

 

6

 

Ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện vừa xoay vòng vừa đấu miệng. Cố Dịch Niên và Hứa Kiều Kiều khiến tôi buồn nôn, tôi thây khó chịu, về đến nhà ngã mình liền ngủ.

 

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhận được điện thoại của mẹ.

 

“Tiểu Noãn, đã lâu rồi con không về nhà ăn cơm.”

 

Tôi nhìn ngày tháng, đồng ý.

 

Người mở cửa cho tôi là một gương mặt lạ.

 

“Tiểu Noãn, đây là chú Vương của con.” Mẹ giới thiệu với tôi.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi thở dài, bạn trai mới của mẹ tôi.

 

Khác với những người đàn ông nho nhã tự phụ trước đây, chú Vương này thoạt nhìn giống như là người sống tạm qua ngày.

 

Trên bàn cơm, mẹ tôi ân cần gắp thức ăn cho tôi: “Tiểu Noãn, chú Vương có con trai, năm nay vừa tốt nghiệp, để chú ấy đến công ty con hỗ trợ đi.”

 

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng vẫn hiện lên chút cô đơn: “Con nghỉ việc rồi.”

 

“Đang yên đang lành sao lại nghỉ việc? Có phải con chọc Tổng Giám đốc Cố mất hứng rồi không?” Mẹ tôi kinh ngạc đặt đũa xuống, suy đi nghĩ lại, đề nghị với tôi:

“Đợi lát nữa mua chút hoa quả đi cầu tình với người ta, Tiểu Niên không giống đứa nhỏ không nhớ tình cũ.”

 

Bụp bụp! Chiếc đũa bị tôi đập xuống đất, phát ra tiếng động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-la-duy-nhat/3.html.]

Mẹ tôi nghẹn ngào, nằm sấp trên vai chú Vương khóc lóc kể lể: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, có cái gì không hài lòng liền loạn đập đồ, nổi giận. Nếu không phải cha nó bội tình bạc nghĩa, một mình em mang theo đứa nhỏ bị người ta xem thường, em dễ dàng sao?"

 

Chú Vương đau lòng ôm lấy mẹ tôi trấn an. Từ nay đã có ông ấy, mẹ tôi không cần một mình đối mặt những thứ này.

 

“Đúng, toàn thế giới chỉ có mẹ là oan ức nhất.” Tôi cười khẩy, không hề để ý tới nồng tình mật ý phía sau, xoay người rời đi.

 

Từ lúc hiểu chuyện tới nay, bị cô lập, bị bắt nạt lấp đầy tuổi thơ tôi. Tôi chỉ là lợi thế để mẹ tôi nắm thóp cha ruột. Lần lượt dây dưa và giữ lại, chọc giận vị chính thất trong nhà ông ta.

 

Mẹ tôi chỉ có thể đưa tôi đi lang thang hết thành phố này đến thành phố khác. Không ai hoan nghênh chúng tôi đến, luôn muốn lợi dụng gia đình tôi.

 

Tôi đã xua đuổi những người đó như một con ch.ó hoang và đấu tranh cho quyền lợi hợp pháp của mình. Ở trong miệng bọn họ tôi trở thành đứa nhỏ hoang dã tính toán chi li, không có cha nuôi dưỡng.

 

Trong nhà không có đàn ông không được, mẹ goá con côi chúng tôi sẽ bị bắt nạt. Mẹ tôi tính tình mềm yếu, bà ký thác hi vọng ở trên người đàn ông, liên tục tìm kiếm họ.

 

Năm đó, tôi mười hai tuổi. Về nhà liền đụng phải người đàn ông uống rượu say đè mẹ tôi xuống đất đánh. Người hấp hối trên mặt đất, là thân nhân duy nhất của tôi trên đời này. Tôi đã dành cả cuộc đời để chiến đấu với một người đàn ông trưởng thành.

 

Người đàn ông mất trí rút d.a.o ra. Tôi lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thán tất cả đều có thể kết thúc. Mẹ tôi lại nhào tới trước người tôi, ôm tôi không chút do dự, quần áo trắng như tuyết dần nhuộm đỏ tươi. Tôi nghĩ, cả đời này, chúng tôi nhất định phải tra tấn lẫn nhau.

 

7

 

"Chị vì công ty trả giá nhiều như vậy, chị thật sự cam tâm sao?" Dao Dao là người tôi đào tạo, tôi rời đi cô ấy rất tiếc nuối.

 

Tôi chống cằm, nhấp nhẹ một ngụm rượu trắng. Cam tâm sao?

 

Mười năm yêu hận gút mắc, tôi cũng từng ảo tưởng nghĩ về tương lai. Khi chuyện cân nhắc giữa hai chọn một xuất hiện, ván cờ này liền không có người thắng.

 

Nước đổ rồi không hớt lại được, kịp thời rời đi ngăn chặn tổn hại mới là thượng sách trong hạ sách.

 

Thấy tôi không có ý nghĩ quay đầu lại, Dao Dao bắt đầu oán giận với tôi: “Cố Dịch Niên vì trấn an Hứa Kiều Kiều, để cô ta quản lý làm cấp cao ở công ty. Hứa Kiều Kiều này cả ngày nghi thần nghi quỷ, đề phòng tra hỏi rất cả những người phụ nữ chưa kết hôn trong công ty, tạo ra nhiều tra xét thái quá, thậm chí yêu cầu phụ nữ không thể trang điểm, mặc váy đi làm. Khách hàng cũng không thể tránh được, do đó mất đi vài đơn hàng.”

 

Đó là điều tôi không mong đợi. Cố Dịch Niên luôn trầm ổn thỏa đáng, sao có thể cho phép loại hành động vô lý này. Có lẽ Cố Dịch Niên mà tôi biết, cho tới bây giờ cũng không phải là hắn thật sự. Hoặc là, sự thiên vị của hắn đối với Hứa Kiều Kiều là ngoại lệ. Nhưng mà, tất cả đều không liên quan đến tôi.

 

Ngày rời khỏi Bắc Kinh, trời đổ mưa phùn lất phất. Mẹ tôi vội vàng bồi dưỡng tình cảm với con trai mới của bà, dặn dò vài câu trong điện thoại rồi cúp điện thoại qua loa.

 

Trước khi lên máy bay, Lục Minh Cảnh gọi điện thoại cho tôi.

 

Anh ta là bạn nối khố của Cố Dịch Niên, chúng tôi đã gặp mặt vài lần, coi như quen biết. Không biết từ đâu mà anh ta biết được tin tức tôi sắp ra nước ngoài.

 

"Hướng Noãn, cô không cần phải trốn ra nước ngoài. Tôi sắp xếp rồi, Dịch Niên cũng sẽ đến. Hãy nói rõ mọi chuyện, mọi người vẫn là bạn bè.”

 

Loading...