Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG KIÊNG NỂ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-26 01:43:40
Lượt xem: 2,428

"Tôi nhớ ra rồi, trước đó một thời gian từ trên lầu ném đồ xuống, cũng là nhà này, hóa ra là đang đuổi chính thất đi!"

 

"Thằng nhóc nhà này thật chẳng ra gì, thường xuyên trên lầu b.ắ.n súng, nhắm vào người mà bắn, người nhà cũng không quản, con của tiểu tam sinh ra, quả nhiên không có giáo dục!"...

 

Bà nội và Dương Mỹ, cùng với con trai của Dương Mỹ là Tào Thanh Thư, dưới sự chỉ trích của mọi người, như chuột chạy qua đường, chỉ nhặt được vài món đồ đắt tiền rồi bỏ chạy.

 

Mẹ tôi đứng trên ban công, nhìn xuống mọi chuyện đang xảy ra dưới lầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

 

Lúc đó tôi không hiểu.

 

Ngày trước, khi đối mặt với sự phản bội của bố, mẹ tôi từng kích động đến mức muốn cùng c.h.ế.t chung, tại sao bây giờ lại như người đứng ngoài cuộc? Mọi chuyện xảy ra, dường như chẳng liên quan gì đến bà.

 

Trong nhà vang lên những tiếng đập loảng xoảng, búa đập mạnh xuống đồ đạc và đồ điện tử.

 

Tiếng kính vỡ, tiếng kim loại va chạm, tiếng gỗ gãy, đan xen vào nhau, như một bản hòa tấu của số phận.

 

"Chị ơi, nói thật, mấy thứ này vẫn còn tốt, đập đi thật tiếc."

 

"Tôi thích thế!"

 

Mẹ tôi, một người luôn tiết kiệm như vậy, giây phút này, vì muốn vui vẻ, đã đập vỡ hơn mười vạn.

 

Đồng thời đập tan luôn cả tuổi xuân bị chó ăn mất của bà.

 

So với nhà ở, quá trình thu hồi cửa hàng nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Bố tôi thực ra là một kẻ hèn nhát.

 

Năm đó làm trên dây chuyền sản xuất, ông bị người ta bắt nạt mà không dám hé răng, nói là vì đại cục.

 

Sau này, dù là ra ngoài làm ăn hay tự mình mở cửa hàng, chuyện tìm khách hàng làm ăn đều là mẹ tôi, ông nội tâm, nói là nửa mắc hội chứng sợ xã giao, việc kinh doanh nhà mình thì ông phụ trách kỹ thuật.

 

Rồi sau đó, khi bà nội và Dương Mỹ nhân lúc tôi nằm viện, muốn chiếm lấy tổ ấm, bố tôi im thin thít, bất kể mẹ tôi gào thét thế nào trong điện thoại, ông cũng chỉ nghe.

 

Lần ở tòa án đó, chủ lực vẫn là bà nội...

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Vì vậy, khi bà nội và Dương Mỹ thất bại thảm hại, bố tôi bên này trực tiếp không chiến mà bại.

 

Ông chỉ từ xa chạm mặt mẹ tôi, rồi biến mất.

 

Cửa hàng có hai nhân viên, nhìn thấy mẹ tôi đều rất vui mừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-kieng-ne/chuong-8.html.]

"Dương tỷ, chúng tôi chỉ mong chị quay về! Anh Tào ở đây mấy ngày này, chẳng có mấy đơn hàng!"

 

"Ây, anh Tào sao lại là người như thế này, bình thường trông thật thà chất phác..." 

 

11

 

Sau chuyện đó, tôi đã học được hai sức mạnh từ mẹ tôi:

 

Một là sức mạnh của việc liều lĩnh;

 

Hai là sức mạnh của sự bình tĩnh.

 

Mẹ tôi bán căn nhà trước đây, thêm chút tiền, mua lại một căn nhà mới.

 

Công việc kinh doanh cửa hàng vẫn tiếp tục, mẹ tôi dậy sớm thức khuya, điên cuồng tìm kiếm công việc, lúc bận rộn nhất, đơn đặt hàng thậm chí phải thuê ngoài.

 

Tôi hỏi mẹ: Mệt không?

 

Mẹ tôi cười trả lời: “Kiếm tiền cho bản thân, sao mà mệt được chứ? Trước đây kiếm mười đồng, ba người tiêu, bố con còn giấu đi một chút, bên ngoài lại nuôi thêm hai người. Bây giờ chỉ có hai mẹ con mình tiêu.”

 

Mẹ tôi thích mua sách cho tôi. 

 

Bà nói bà không có học thức, chịu thiệt vì không có học thức, hy vọng sau này tôi có thể trở thành người có học. 

 

Mẹ còn thích đăng ký cho tôi các lớp học thêm. Toán học nâng cao, tiếng Anh, diễn thuyết, vẽ tranh... Bà nghe nói giáo dục rất cạnh tranh, sợ tôi bị tụt hậu.

 

Tôi làm sao dám tụt hậu? 

 

Chứng kiến toàn bộ quá trình mẹ tôi và gia đình họ Tào ầm ĩ, tôi rút ra được một điều: Trên thế giới này không ai có thể dựa vào, nhất định phải dựa vào chính mình! Sự tự tin của người phụ nữ không đến từ ai khác, chỉ đến từ chính bản thân mình.

 

12

 

Tôi bắt đầu học hành điên cuồng. 

 

Ở lớp một, lớp hai tiểu học không thấy sự khác biệt, mọi người đều như nhau, nhưng đến lớp năm, lớp sáu, khoảng cách trong lớp dần lớn lên, tôi luôn duy trì trong top 3. 

 

Tôi nghe nói con gái không giỏi môn khoa học tự nhiên, nhiều học sinh giỏi tiểu học, lên cấp hai là tụt hậu.

 

Trong lòng tôi rất sợ hãi. Nhưng tôi có thể làm gì? Chỉ còn cách cố gắng hơn người khác!

 

Mọi người đều đi học thêm, cùng nghe giảng trên lớp, làm bài tập về nhà, tôi ngoài làm bài tập giáo viên giao, mỗi tối còn luyện toán nâng cao Gao Si.

 

Thành phố không lớn, tôi từng gặp bà nội và gia đình Tào Thanh Thư. Không chỉ một lần.

Loading...