Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CÒN YÊU - 8 (FULL)

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:47:11
Lượt xem: 531

23

Cố Yến Tây về sớm hai ngày.

Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau hàng ngày nhưng anh không nói cho tôi biết.

"Anh Cố, sao anh về sớm vậy?"

"Nhớ em."

Cố Yến Tây vứt bộ đồ sang một bên, ngồi xuống cạnh tôi, không ngừng cọ cọ vào tôi, giống như... mèo con.

Hóa ra anh Cố cũng có mặt dễ thương như vậy. Tôi không thể không mỉm cười.

Cố Yến Tây nằm trong vòng tay tôi, nhìn tôi trìu mến.

"Tiểu Niệm, anh về sớm hai ngày để ở cùng em, có phần thưởng gì không?"

"Anh muốn gì?"

Tôi nhéo cằm và vuốt ve má anh. Sau đó chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười. Dưới vòng tay khỏe mạnh của anh, tôi được bế vào phòng ngủ…

24

Đầu mùa đông năm khác, Chu Hoài và những người khác chuyển đi.

Tôi không biết anh ta sẽ phải chuyển đi đâu để không chịu sự ảnh hưởng của Cố Yến Tây. Có lẽ là xó xỉnh nào đó.

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, Cố Yến Tây muốn đưa tôi về gặp gia đình anh. Trước khi rời khỏi đây, tôi muốn ghé thăm thị trấn nhỏ ở Giang Nam một lần nữa.

Hôm nay tuyết đầu mùa rơi, không nhiều lắm. Trong chùa hương trầm nồng nàn, tiếng chuông sáng và tiếng trống buổi tối vang lên, kinh phật không ngừng vang lên.

Cố Yến Tây đi cùng tôi và buộc một sợi dây màu đỏ trên cây. Sau khi tay tôi rời đi, anh cố tình thắt nút chặt hơn. Anh nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt bằng đôi bàn tay khéo léo của mình. Mặt anh tiến lại gần sợi dây đỏ, môi anh chạm nhẹ và giữ nguyên ở đó rất lâu.

Tôi choáng váng trước những gì nhìn thấy, trái tim tôi cảm động và tôi không thể bình tĩnh được.

"Tiểu Niệm, sao vậy?"

Thấy tôi im lặng, Cố Yến Tây hỏi.

"Cố Yến Tây, hôm đó sao anh lại tới đây?"

"Bởi vì đại sư nói ngày hôm đó anh sẽ gặp được nhân duyên ở chùa"

Tôi nhìn quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, tôi nghẹn ngào: "Vậy anh đã gặp chưa?”

Những giọt nước mắt trong mắt tôi sắp rơi xuống. Cố Yến Tây dùng hai tay đỡ mặt tôi thẳng lên, lau cho tôi, ánh mắt trìu mến tràn đầy dịu dàng, thương xót và yêu thương, như dòng nước suối chảy không ngừng.

Anh nói chậm rãi, giọng nhẹ nhàng như nước: "Gặp nhau vào mùa xuân, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, mong em sẽ luôn ở bên anh."

Tôi nhẹ nhàng gạt đi những bông tuyết trên đầu anh rồi nhìn anh trìu mến: "Lúc tuyết rơi trắng đầu trong tuyết đầu mùa, cầu mong anh luôn ở bên em."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngoại truyện

1

Chu Hoài và Điềm Hân bán nhà ở thành phố A và định cư ở thành phố C xa xôi. Nguồn lực y tế ở đây còn lạc hậu, cơ sở hạ tầng xuống cấp và hầu như không có doanh nghiệp lớn.

Chu Hoài dựa vào kinh nghiệm làm việc trước đây và che giấu hồ sơ bị cấm của mình để tìm một công việc có thu nhập trung bình.

Một năm sau.

Hầu hết các công ty ở Thành phố C đều đóng cửa vào cuối tuần, nhưng họ nghỉ làm sớm hơn vào thứ Bảy.

Điềm Hân ngồi ở trên sofa chờ Chu Hoài trở về đưa cô ta đi thử thai.

Đã tám giờ tối mà Chu Hoài vẫn chưa về. Điềm Hân tưởng Chu Hoài đã quên nên liên tục gọi điện cho anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-con-yeu/8-full.html.]

Nhưng đầu bên kia không nghe máy.

Ngoài cửa vang lên tiếng "cốc cốc": "Điềm Hân, mở cửa!"

Khi mở cửa, Điềm Hân nhìn thấy Chu Hoài đang cầm chai rượu ngồi ở cửa. Anh ta ngơ ngác đứng dậy, liếc nhìn Điềm Hân, loạng choạng bước qua cửa rồi nằm xuống ghế sofa.

"Sao anh lại đi uống rượu? Không phải anh nói sẽ đưa em đến bệnh viện sao?"

"Em định làm gì? Tiền không có nhiều, đến để bệnh viện lừa hết tiền sao?" Chu Hoài có chút không kiên nhẫn.

"Nhưng……"

Điềm Hân nhìn thấy vết son môi đỏ tươi trên cổ áo Chu Hoài.

"Anh đi chơi với phụ nữ à?”

Chu Hoài nói: “Vì em có thai nên anh không nhịn được. Đợi đứa bé sinh ra, anh sẽ không làm vậy nữa.”

Điềm Hân tức giận: "Anh biết tôi đang mang thai đứa con của anh mà anh còn ra ngoài tìm bạn ch***? Anh có coi trọng tôi không?"

“Nếu cô không nghiêm khắc như vậy, liệu tôi có ra ngoài hành động liều lĩnh không? Tôi thấy cô nóng lòng muốn cưới tôi, lên giường với tôi rồi mang thai. Chẳng phải cô chỉ muốn trói tôi bằng một cái dây mà thôi sao? Con à? Bây giờ tôi thừa nhận rằng cô đã thành công. Tôi thực sự không thể chịu đựng được khi bụng cô có đứa trẻ bên trong."

“Nếu anh còn làm như vậy, tôi sẽ phá thai!”

Điềm Hân chưa kịp nói xong, Chu Hoài đã tát vào mặt cô ta.

Rất lâu sau Điềm Hân mới bình tĩnh lại.

"Anh thực sự... thực sự đã đánh tôi!"

Chu Hoài tức giận nói: “Sau này đừng nhắc tới chuyện phá thai, nếu không mỗi lần cô nói ra tôi đều sẽ đánh cô.”

Bây giờ Chu Hoài và Điềm Hân suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Cô ta đỏ bừng mắt đi đến ban công, kêu lên: "Chu Hoài, anh thay đổi rồi!"

Gió từ ban công thổi tung tóc Điềm Hân, nước mắt lăn dài trên má, chạm đến cằm, nhỏ giọt theo gió.

Điềm Hân dường như muốn làm gì đó. Chu Hoài đứng dậy, lắc lư lại gần cô ta. Anh ta đưa tay vuốt ve má Điềm Hân, cười nhẹ nói: "Điềm Hân, anh không hề thay đổi, anh vẫn sẽ nhớ đến em. Mau vào đi, ngoài ban công rất lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm."

Anh mắt Điềm Hân kiên định nhìn xuống ban công: “Anh phải hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

Chu Hoài lười biếng nhìn cô ta: “Mọi chuyện của gia đình này đều dựa vào tôi, tôi không có nhàn nhã như vậy.”

Điềm Hân hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hoài, khóe mắt lại lần nữa tràn ngập nước mắt. Chu Hoài say khướt chưa kịp phản ứng thì Điềm Hân đã biến mất khỏi ban công.

Trong chớp mắt, dưới lầu có tiếng động lớn, người phụ nữ dưới đèn đường nằm bất động. Một xác ch..ết, hai mạng người.

Chu Hoài hoàn toàn choáng váng khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Anh ta sợ hãi ngã xuống đất, nước mắt vô thức rơi xuống, giọng nói run run: “Kết thúc rồi.”

2

Sau phiên tòa xét xử, Chu Hoài bị kết án bảy năm tù.

Chu Hoài sống cuộc đời khốn khổ trong tù.

Anh ta đang hối hận, nếu không chọc giận Điềm Hân, anh ta có thể tiếp tục sống vui vẻ hay không, hay là anh ta tiếp tục dỗ dành Giang Niệm...

Cha mẹ anh ta ở quê lên thăm. Họ không có học hành nhiều nhưng khi biết Chu Hoài hại người thì họ lại liên tục khạc nhổ, mắng chửi anh ta. Đặc biệt là bố của Chu Hoài tức giận đến mức tăng huyết áp và nói muốn cắt đứt quan hệ cha con.

Năm thứ ba, anh ta nghĩ đến việc vượt ngục. Nhưng vừa thực hiện vài động tác đã bị phát hiện. Sau đó, Chu Hoài ngồi xổm một mình trong góc lạnh lẽo, cảm thấy lạc lõng. Chấn thương không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Anh ta không thể chịu đựng được khoảng cách quá lớn và bị trầm cảm nặng.

Đêm đến, Chu Hoài thường xuyên khóc nức nở, nghẹn ngào khi nghĩ đến trải nghiệm đau thương này...

Năm thứ bảy, Chu Hoài được ra tù.

Anh ta nhận thấy mình hoàn toàn không thể hòa nhập được với xã hội này. Cuối cùng, người ta phát hiện anh ta đã c..hết dưới sông.

(HẾT)

Loading...