Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CÒN YÊU - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:43:07
Lượt xem: 270

5

"Anh ơi, đau quá. Anh giúp em xem một chút đi." Điềm Hân cố ý vén chiếc váy dài của mình lên.

Tôi ngăn cản Chu Hoài: “Em làm có được không? Để em làm cho.."

Chu Hoài nhìn vết thương trên bắp chân Điềm Hân.

"Ah, đau quá." Điềm Hân khóc, nước mắt nước mũi rơi giàn giụa

"Đừng khóc, đừng khóc. Tiêm thuốc rồi sẽ sớm ổn thôi."

Chu Hoài vừa thổi thổi vết thương vừa lau nước mắt cho cô ta: “Làm vậy có thấy đỡ hơn không?”

Hai mắt Điềm Hân đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Tốt hơn nhiều rồi em, nhớ hồi nhỏ em bị thương, anh cũng giúp em như vậy."

Chu Hoài xấu hổ gãi đầu: “Đã lâu như vậy rồi mà em vẫn còn nhớ.”

"Đương nhiên, anh là anh trai của em mà."

Nhìn dáng vẻ của Điềm Hân tôi tự hỏi liệu có phải là cô ta có cố tình chọc giận con ch.ó nên bị cắn cho hay không.

Chu Hoài đưa cô ta về nhà, bế cô ta lên lầu.

Điềm Hân muốn ăn trái cây, nhưng Chu Hoài không thể đi được nên tôi đành phải đi. Lúc tôi đi ra, ánh mắt của cô ta nhìn vào sau lưng tôi đầy vẻ khiêu khích.

Tôi đi mua trái cây chỉ mất 15 phút tôi đã quay trở lại thì đã thấy Điềm Hân mặc váy ngắn. Chu Hoài ngồi ở trên sofa, đỏ mặt mỉm cười.

Tôi tức giận hét vào mặt Chu Hoài: “Cô ta ăn mặc như thế này, anh không biết cách tránh bị nghi ngờ sao?”

Chu Hoài lập tức cau mày, tức giận nói: "Giang Niệm, đừng vô cớ gây sự, anh là anh trai của em ấy."

Điềm Hân ở một bên khóc lớn: “Chị, chị hiểu lầm em rồi, là do em thấy nóng quá.”

"Chúng ta đều là phụ nữ, cô nghĩ tôi không thể nhìn ra suy nghĩ bẩn thỉu của cô sao?"

Chu Hoài nắm lấy tay Điềm Hân, ra hiệu cho cô ta trốn ở phía sau: “Giang Niệm, mọi người đều có quyền tự do ăn mặc.”

"Được rồi, Chu Hoài, hai người đúng là hợp nhau."

Sau đó, tôi và anh ta chiến tranh lạnh trong nhiều ngày, không ai chịu cúi đầu trước, thậm chí không không thèm nói chuyện với nhau.

Trước đây, chỉ trong vòng ba ngày, anh ta sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình với tôi. Chắc chắn rồi, con người sẽ thay đổi.

 

6

Hôm đó tôi gặp Điềm Hân tại công ty của Chu Hoài. Quả nhiên, đến giờ ăn tối, cô ta có mặt ở tầng dưới công ty đúng giờ. Như không nhìn thấy tôi, cô ta bẽn lẽn bước về phía cửa.

Tôi nắm lấy cô ta: "Chúng ta nói chuyện nhé?"

Chúng tôi tới một quán cà phê gần đó.

"Nói về cái gì?"

"Cô có thích Chu Hoài không?"

Điềm Hân cười lạnh, nghịch nghịch ngón tay: “Chị có thể nhìn ra, nhưng tại sao Chu Hoài lại không nhìn ra?”

Cô ta đã tự mình thừa nhận điều này và công khai khiêu khích tôi.

"Tôi nhắc nhở cô, Chu Hoài đã kết hôn."

Điềm Hân mở hộp cơm ra quạt quạt: “Ngửi đi, có thơm không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-con-yeu/2.html.]

Bên trên là thịt bí xào, khi mở ra mùi rất thơm, trực tiếp kích thích vị giác. Nhưng điều này có liên quan gì đến việc cơm có ngon hay không?

"Điềm Hân!"

Sau lời cảnh báo của tôi, cô ta ngồi thẳng dậy.

"Kết hôn thì sao? Chị cho rằng mấy năm yêu nhau của chị có thể so sánh được với tình bạn hơn mười năm của chúng tôi sao?"

Một tiếng động lớn phát ra, khách hàng nghểnh cổ lên nhìn. Điềm Hân lệch mặt sang một bên, trên khuôn mặt hồng hào hiện vết đỏ.

Cô ta dường như bị tôi làm cho ngây ngốc và đứng đó ngơ ngác.

"Thật không biết xấu hổ!"

Điềm Hân vuốt mặt, cười nham hiểm.

“Nhưng chị không thể kiểm soát anh ấy được.”

Cô ta đứng thẳng người, thoải mái tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Chị này, có muốn cá cược không?”

"Cái gì?"

"Ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi sẽ mời Chu Hoài. Chị cũng hẹn trước với anh ấy đi ăn tối xem anh ấy quan tâm đến chị hay tôi nhiều hơn?"

"Được."

"Nếu chị thua, hãy để anh ấy ta yên. Nếu tôi thua, điều tương tự cũng vậy. Được không?"

"Tôi hy vọng cô sẽ làm những gì cô nói."

7

Khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa có tiếng động, tôi và Chu Hoài nhau khi bước vào nhà. Đã mấy ngày không nói chuyện với nhau, vẻ mặt nhau có chút ngượng ngùng, giống như những người bạn cũ đã lâu không gặp, không biết bắt chuyện như thế nào.

Một lúc sau, Chu Hoài lên tiếng trước: "Sao vậy?"

Tôi đưa ra một tấm thẻ. Tấm thẻ này là do Chu Hoài đưa cho tôi khi anh ta theo đuổi tôi. Vì quá lâu rồi nên bề mặt của thẻ đã ố vàng. Nhưng có thể được nhìn thấy tương đối rõ ràng chữ viết tay của anh ta trên đó.

[Đưa tấm thẻ này ra, Chu Hoài sẽ là chủ động làm hòa với em.]

Anh ta mỉm cười, nụ cười đầu tiên tôi nhìn thấy sau nửa tháng.

"Niệm Niệm, hãy làm hòa với anh nhé."

"Được."

8

Tôi đã hẹn anh ta đi ăn tối vào tối nay, chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến giờ hẹn. Lúc này, điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi của Điềm Hân. Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Này, Chu Hoài làm sao vậy?"

“Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật Điềm Hân, chúng ta cùng đi nhé.”

"Vậy à?"

“Ừ, anh đã xin nghỉ phép rồi.”

Đây là lần đầu tiên anh ta dành thời gian để chúc mừng sinh nhật người khác. Ngày xưa sinh nhật của tôi luôn đợi anh ta tan làm… Quan trọng hơn, anh ta không nhắc gì đến cuộc hẹn của chúng tôi.

Chu Hoài ngồi vào ghế lái, hứng thú giới thiệu với tôi sinh nhật lần này có ý nghĩa như thế nào với Điềm Hân. Còn tôi đắm chìm trong cuộc trốn chạy của chính mình. Dường như mọi thứ xung quanh tôi đều biến thành hư vô. Cho đến khi có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi nhiều lần. Lúc này, giọng Chu Hoài vang lên bên tai tôi: "Niệm Niệm, chúng ta tới rồi."

 

Loading...