Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI THAY THẾ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-12 12:49:41
Lượt xem: 1,800

17  

Mùa xuân, buổi tối vẫn có chút se lạnh, tôi từ từ bước ra cổng trường.  

 

Khi đến cổng, tôi đột nhiên khẽ cười một tiếng, tự giễu.  

 

Kỷ Nhiễm nhìn thấy tôi, tôi thấy anh có chút lúng túng.

 

Bên cạnh anh, chính là người con gái như ánh trăng trong tấm ảnh.  

 

Trái tim tôi bất giác cảm thấy chua xót, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cổng trường.  

 

Ánh mắt nóng rực như thiêu đốt vẫn khóa chặt vào tôi khiến lòng tôi bứt rứt.  

 

Ba người chúng tôi đứng đó, trông rất kì cục.

 

Bác bảo vệ cũng liếc nhìn vài lần.  

 

Tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, tôi lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang bước về phía mình.  

 

Tôi thở phào một hơi, khẽ nhếch môi.  

 

"Em chờ lâu chưa?" Ôn Lâm đưa tay vén một lọn tóc của tôi ra sau tai, động tác tràn đầy tình cảm và thân mật.  

 

"Chưa, mình đi ăn gì đây?" Tôi khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông phía xa xa.

 

Sắc mặt Kỷ Nhiễm tối sầm, cô gái đứng bên cạnh nói gì đó vào tai anh.  

 

Nụ cười tôi càng rạng rỡ hơn, tôi khoác tay người đàn ông bên cạnh mình.  

 

"Em muốn ăn gì?" Ôn Lâm dường như không chú ý đến ánh mắt đầy tức giận đó, giọng anh trầm trầm.

 

"Ừm." Tôi nghĩ một chút, đôi mắt sáng lên, nhìn anh: "Bánh bao hấp!"  

 

"Được." Ôn Lâm nắm tay tôi, bước đi.  

 

"Khoan đã." Một giọng nói quen thuộc vang lên.  

 

Tôi quay đầu, cô gái như ánh trăng kia đã biến mất từ khi nào.  

 

Kỷ Nhiễm bước đến, ánh mắt lướt qua bàn tay chúng tôi đang nắm, ánh mắt tối lại.

 

"Hai người đi ăn sao?" Anh cười nhạt, nghiến răng nói từng chữ.

 

"Ừm." Tôi mỉm cười, giả vờ hỏi, "Anh có chuyện gì sao, đàn anh?"  

 

"Tôi cũng định đi ăn." Anh nói rồi nhìn về phía Ôn Lâm, hai người đàn ông đối mặt với nhau, "Đi... cùng nhau?"  

 

Ánh mắt tôi khựng lại một chút.  

 

"Được thôi." Ôn Lâm đồng ý ngay mà không hề do dự, giọng nói nhẹ nhàng, "Không biết cậu Kỳ có thích ăn bánh bao hấp không?"  

 

Kỷ Nhiễm dừng lại một chút, nhìn thẳng vào tôi, gằn từng chữ một: "Thích."  

 

Ánh mắt phức tạp, mang theo cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.  

 

Tôi bối rối nhìn đi chỗ khác, khẽ kéo tay Ôn Lâm, nhẹ giọng nói: "Em đói rồi."  

 

Vừa nói xong, anh nắm tay tôi và bước đi.  

 

Đến nhà hàng.  

 

"Một phần bánh bao ngô và tôm." Ôn Lâm quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, "Cậu thì sao?"  

 

Kỷ Nhiễm nhìn về phía Ôn Lâm: "Ngô."  

 

"Hai phần ngô, một phần tôm." Ôn Lâm nhìn phục vụ, giọng nói nhẹ nhàng lịch sự, "Ngô và tôm không cay, cảm ơn."  

 

"Vâng, xin chờ một chút."  

 

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn, khẽ cắn môi, không khí có chút gượng gạo.  

 

"Anh Ôn đã đi làm rồi à?" Kỷ Nhiễm đột nhiên mở lời.  

 

"Ừm" Ôn Lâm đáp, "Tôi đã đi làm cách đây hai năm rồi."  

 

"Anh quen em ấy thế nào vậy?" Kỷ Nhiễm tiếp tục hỏi, vừa nói vừa nhìn vào tôi.

 

Nghe vậy, Ôn Lâm khẽ cười, giọng điệu hơi bất lực, mang theo chút cưng chiều khó nhận ra.  

 

"Anh Anh rất đáng yêu!" Anh xoa đầu tôi, giọng trầm ấm: "Vừa gặp đã yêu rồi."  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tôi sững sờ.  

 

Rắc.  

 

Chiếc đũa dùng một lần trong tay Kỷ Nhiễm bị bẻ gãy.  

 

Tôi nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.

 

18  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-con-la-nguoi-thay-the/chuong-4.html.]

Bánh bao hấp vừa được mang lên, điện thoại trên bàn vang lên.  

 

Của Kỷ Nhiễm.  

 

Ánh mắt anh vẫn dính chặt vào tôi, chăm chú nhìn Ôn Lâm cẩn thận lấy khăn ướt lau tay cho tôi.  

 

Điện thoại kêu lên liên tục, gần tắt mới anh ta mới bắt máy.  

 

Khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn nghe thấy sương sương.

 

Tôi mím môi, là ánh trăng sáng kia gọi đến.  

 

Kỷ Nhiễm không nói gì, cuối cùng chỉ "ừ" một tiếng rồi tắt điện thoại.  

 

Anh vẫn yên lặng ngồi ở đó, bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Lâm, "Tôi có việc đột xuất, sau này có dịp, chúng ta lại ăn cùng nhau."  

 

Lời nói mập mờ, Kỷ Nhiễm nắm chặt tay, nhìn tôi một cái thật lâu rồi quay người chạy về phía trường học.  

 

Dưới ánh đèn đường, những bước chân của anh, dáng lưng cao gầy, giống như ngày trước từng chạy về phía tôi.  

 

Tôi ngây người nhìn anh dần biến mất khỏi tầm mắt, đầu óc hỗn loạn.  

 

Không biết đã bao lâu sau, tôi mới hoàn hồn, quay đầu lại.  

 

Ôn Lâm lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước.

 

Đêm tối khắc họa đường nét gương mặt anh tuấn của anh, không còn khí chất tùy tiện phóng khoáng, nhã nhặn như thường lệ nữa.  

 

Lần này lại có chút lạnh lùng, kiêu hãnh và cô độc.  

 

"Em..." Tôi đột nhiên không biết phải nói gì.

 

Ôn Lâm nhìn đi chỗ khác, chậm rãi gắp bánh bao hấp đặt vào đĩa của tôi, dịu dàng nói, "Để lâu sẽ nguội đó."  

 

Nói xong, anh lại bóc đôi đũa dùng một lần đưa cho tôi.  

 

Tôi dừng lại một chút, nhận lấy đũa, cúi đầu xuống, lặng lẽ ăn bánh bao hấp.  

 

Trong lòng rối bời, cảm xúc lẫn lộn.

 

Món bánh bao ngô tôm mà tôi yêu thích, giờ cũng chẳng còn mùi vị gì.  

 

Tôi cúi đầu gần sát đĩa, buồn bã ăn bánh bao.  

 

Đột nhiên, một bàn tay dài thon trắng trẻo nâng cằm tôi lên.  

 

Tôi dừng nhai, miệng đầy thức ăn, ngơ ngác nhìn anh.  

 

Ôn Lâm rót một cốc nước rồi đưa cho tôi, "Ăn vội như thế, không sợ nghẹn à?"  

 

Tôi ngẩn ngơ nhận lấy cốc nước, nuốt trọn miếng bánh bao trong miệng, uống một hơi hết sạch cốc nước.  

 

"Ăn nữa không?" Ôn Lâm nhẹ nhàng hỏi, lấy một miếng khăn giấy, cẩn thận lau vết nước nơi khóe miệng tôi như mọi lần.  

 

Lồng n.g.ự.c tôi như được dòng nước ấm tràn vào, từ từ bao bọc lấy trái tim.

 

"No rồi."  

 

Nghe vậy, anh lặng lẽ gói phần bánh bao còn lại, nắm tay tôi rời khỏi nhà hàng.  

 

Suốt đoạn đường, tôi cứ lén nhìn anh.  

 

Buổi tối, anh khoác lên mình ánh trăng, mê người giống hệt yêu tinh.

 

Ôn Lâm không nhìn ngang dọc, vẻ mặt điềm tĩnh.  

 

Đi được một đoạn, anh dừng lại, đặt thức ăn ở một góc.  

 

Không lâu sau, hai ba con mèo từ trong bụi cỏ đi ra, ngửi ngửi thức ăn rồi tụ lại ăn.  

 

Tôi ngạc nhiên, nhìn anh, người đàn ông này không giống…  

 

"Không có lần sau nữa đâu." Ôn Lâm cúi đầu nhìn những con mèo, nhẹ giọng nói.  

 

Tôi chợt tỉnh, đúng vậy, anh thông minh như thế, chắc chắn là biết rồi.

 

"Xin lỗi." Tôi khẽ nói.  

 

Ôn Lâm ngẩng đầu, cài lại nút áo khoác cho tôi, anh nhìn tôi: "Anh sẽ ghen đấy."  

 

Giọng nói khàn khàn dịu dàng, nhưng lại phảng phất một chút… ấm ức?

 

Không giống Ôn Lâm thường ngày chút nào.

 

Lòng tôi chợt mềm lại, tôi ôm lấy eo anh, dịu dàng nói: "Em sai rồi."  

 

Anh ôm lấy tôi, anh khẽ cười, một nụ hôn ngọt ngào chạm vào trán tôi.  

 

"Ngoan."

 

Loading...