Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG CHUNG THỦY - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-09-12 14:17:01
Lượt xem: 613

4

 

Tôi vẫn đến buổi hẹn.

 

Một quán cà phê ngoài trời, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.

 

Một người tiều tụy, một người điềm tĩnh.

 

Tôi nhạt nhẽo khuấy cà phê, ra hiệu cho cô ấy cứ khóc trước đi, tôi có thể chờ.

 

"Cô Trân, tôi biết chuyện này là tôi sai trước, nhưng cũng mong cô hiểu cho!"

 

Chưa đến ba phút cô ấy đã lau hết năm tờ khăn giấy, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy cảm xúc:

 

"Tình yêu không phân biệt trước sau, tôi và Tống Viễn thật sự có tình cảm, những ngày tháng chúng tôi ở bên nhau không hề thua kém ai, cô có hiểu không!"

 

"Tôi biết trong lòng cô, tôi là tiểu tam, là kẻ chen vào gia đình cô một cách vô liêm sỉ, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, Tống Viễn không yêu cô! Hôn nhân của hai người chỉ có lợi ích mà không có tình cảm, điều này là không đúng!"

 

Cô càng nói càng kích động, thậm chí đứng lên như muốn diễn thuyết:

 

"Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, giống như khung cửa sổ lắc lư sắp đổ, không cần động đất, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ."

 

"Cô hà tất phải kiên trì như vậy? Cô không hạnh phúc, Tống Viễn cũng bực bội, phải sống cả đời như thế này thật sao?"

 

"Huống hồ..."

 

Cô ấy cắn môi, nói thêm:

 

"Cô không thể cho anh ấy một gia đình hoàn chỉnh, cô không thể sinh con, cô không nên tiếp tục quấn lấy Tống Viễn!"

 

"Nhưng đứa bé trong bụng tôi có thể truyền lại dòng m.á.u cho anh ấy!"

 

"Ồ."

 

Cô ấy nói dài dòng như vậy, tôi suy nghĩ một chút, là khán giả thì cũng nên có phản ứng, nên tôi "ồ" một tiếng thể hiện rằng mình đang lắng nghe.

 

"Nếu đã rõ ràng rồi, thì mong cô sớm kết thúc với anh ấy."

 

Cô ấy dường như không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy, thở phào nhẹ nhõm, không còn ôm bụng mình quá chặt nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-chung-thuy/chuong-4.html.]

"Nghe cô nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một câu."

 

Tôi đặt thìa xuống, nhấp một ngụm cà phê thơm ngon: "Tống Viễn có biết cô tìm đến tôi không?"

 

"Đây là chuyện giữa chúng ta!"

 

Cô ngẩng cao đầu đầy tự mãn: "Anh ấy yêu tôi, yêu đứa bé này, tôi đến gặp chị, anh ấy đương nhiên biết."

 

"Không, tôi nghĩ cô hiểu lầm một chút rồi."

 

Tôi giơ tay, ra hiệu cho cô đợi một chút:

 

"Tôi quen Tống Viễn lâu hơn cô, tính cách của anh ta ra sao tôi không biết cô có hiểu rõ không, nhưng có một điều tôi chắc chắn hơn bất cứ ai."

 

"Những thứ giấu giếm là những thứ không thể lộ ra, lộ ra sẽ chết."

 

Tôi cười, đặt cốc xuống và nhìn cô ấy:

 

"Sao cô cứ phải nhất quyết gặp tôi? Ngoan ngoãn trốn sau lưng anh ta không tốt sao, khiêu khích tôi như vậy, Tống Viễn làm sao tha cho cô được."

 

"Cô... cô nói bậy!"

 

Cô ấy như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó lại đặt tay lên bụng:

 

"Cô là loại phụ nữ không sinh con được, sao mà so với tôi được!"

 

"Haiz..."

 

Tôi thở dài, nhìn cô một cách thương hại:

 

"Cô đâu phải là heo nái, sao cứ luôn miệng nói chuyện sinh con, ngoài việc sinh con, giá trị của cô chẳng còn gì sao?"

 

"Chẳng lẽ Tống Viễn đến với cô vì cô có thể mang thai? Hay là cô tự cho rằng có thể mang thai nên rất tự hào?"

 

Những lời này chắc chắn cô ấy không nghe lọt tai, cô chỉ biết hét lên bảo tôi cút đi, tay ôm chặt bụng như đang phòng vệ trước kẻ trộm.

 

Đau đầu thật.

 

Không thể giao tiếp với cô ta.

 

Loading...