Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CHỨA NỔI HẠT CÁT - C24

Cập nhật lúc: 2024-08-15 09:48:51
Lượt xem: 2,544

27.

 

Mặc dù tôi và Sầm Sương Sương nhiều lần giữ khoảng cách với hai anh em Cố thị, nhưng hai người kia giống như thạch cao da chó, đuổi thế nào cũng không đi.

 

Theo lời Sầm Sương Sương, da mặt bọn họ dày hơn trước gấp mười lần.

 

Hơn nữa khó giải quyết chính là, không quá vài ngày, ông ba Lâm Vĩ Nghiệp cũng tới.

 

Sắc mặt của ông ta rất không tốt.

 

Về phần tại sao không tốt, đáp án rất rõ ràng.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi gần như đem hết toàn bộ sức lực chỉ vì để lấy lòng ông ta.

 

Bây giờ, tôi đã không muốn làm như vậy nữa.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Hai người các con lập tức thu dọn đồ đạc, theo ba trở về.”

 

Ông ta không nói nhảm, trực tiếp ra lệnh.

 

Sầm Sương Sương không nhúc nhích.

 

Tôi cũng không nhúc nhích.

 

“Có nghe hay không, còn muốn ba nói lần thứ hai?" Thanh âm đối phương cao lên, mơ hồ xen lẫn tức giận.

 

“Ba, nếu như ba muốn lợi dụng con để vớt thứ gì đó từ chỗ Cố Tây Châu. Xin lỗi, con có lẽ không làm được.”

 

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

 

Sầm Sương Sương cũng giơ tay phụ họa:

 

“Con cũng vậy, con tuyệt đối sẽ không quay lại với Cố Nam Tầm, ba ch tâm đi.”

 

Đối phương càng tức giận, nổi trận lôi đình:

 

“Thế nào? Cánh cứng rồi? Cảm thấy tao không quản được chúng mày?”

 

*Xưng hô của ông già Lâm Vỹ Nghiệp: lúc cần thì ba-con, lúc nổi điên thì tao-chúng mày.

 

“Chẳng lẽ chúng mày uống sương sớm lớn lên đấy à.”

 

"Không có tiền của ông đây, hai đứa chúng mày có thể đi học, vào đại học?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-chua-noi-hat-cat/c24.html.]

 

“Lâm thị gặp khó khăn, chúng mày chạy còn nhanh hơn thỏ, vừa chạy chính là ba năm, tao muốn hỏi một chút, lương tâm của chúng mày có phải bị chó ăn rồi hay không.”

 

Nhìn ông ta cứ khua tay múa chân như thế, tôi chỉ cảm thấy thật châm chọc.

 

Nhớ rõ lúc tôi nghỉ hè năm hai, có một lần, ông ta liên tục ba tháng không gửi tiền sinh hoạt phí tới đây.

 

Trong nhà ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, chứ đừng nói đến phí sách vở sau khi tôi khai giảng.

 

Mẹ nổi giận đùng đùng bắt một chiếc xe, ném tôi tới trước biệt thự nhà họ Lâm.

 

“Không được đi đâu cả, hôm nay không nhận được tiền từ ba mày thì đừng về nhà, cho dù ch, cũng phải ch ở chỗ bọn họ.”

 

Sau khi buông lời tàn nhẫn, bà ấy bỏ chạy.

 

Để lại đứa con tám tuổi là tôi, đứng trên con đường xi măng trong nhiệt độ gần 40 độ C, thiếu chút nữa bị mặt trời nướng chín.

 

Tôi đứng dưới ánh mặt trời suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc Mercedes đen của ba.

 

Vội vàng chạy chậm qua.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, một luồng không khí lạnh lẽo phả vào mặt.

 

Tôi nhìn thấy ba tôi ngồi ở ghế lái với một cặp kính râm trên mặt.

 

Lâm Tùng Bách ngồi ở ghế sau, toàn bộ ghế phụ và ghế sau anh ta không ngồi đều chất đầy đồ chơi và đồ ăn vặt.

 

Có xe đồ chơi, s.ú.n.g đồ chơi, câu đố, máy chơi game.

 

Có những chiếc bánh ngọt lớn với hình dáng tinh xảo, các loại quả hạch, sầu riêng, cam......

 

Tôi ngây người nhìn, bên tai lại nghe được thanh âm không kiên nhẫn của ba mình, hỏi tôi tới làm gì.

 

Lúc này tôi mới nhớ tới lời của mẹ, vội vàng nói rõ ý đồ đến đây.

 

Lâm Vĩ Nghiệp lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt ném cho tôi, cũng cảnh cáo nói:

 

“Lần sau đừng tới đây tìm ba, còn nữa, nếu để ba phát hiện mẹ con còn đang chơi mạt chược, con vĩnh viễn đừng gọi ba là ba, hai mẹ con các người muốn bao xa cút bấy xa.”

 

Lúc đó tôi rất sợ.

 

Sợ rằng ông ta thật sự không quan tâm đến chúng tôi nữa.

 

Loading...