Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Bỏ Lỡ - Chap 3

Cập nhật lúc: 2024-10-08 14:01:35
Lượt xem: 272

11.

Cuối tuần về nhà, anh tôi đang ngồi trong phòng chơi game.

Nghỉ ngơi một lúc, tôi ngồi xuống đối diện anh ấy, chuẩn bị vào game luyện tay.

Chỉ là vừa vào game, đã nhận được tin nhắn của Cận Tê: [Giả làm bạn gái tôi, bây giờ bắt đầu.]

Làm như đang đi làm vậy.

Tôi chậm chạp nhắn lại: [Vâng.]

Anh ấy lại nói: [Kết bạn với ID khác của tôi đã, tên là [Thằn Lằn Lớn Vô Tâm].]

Thằn Lằn Lớn Vô Tâm???

ID này… đáng sợ đến nỗi hơi quen mắt đấy.

Tôi do dự hỏi lại: [Trong trò chơi có được đặt trùng tên không ạ?]

Cận Tê trả lời: [Không đâu.]

Lòng tôi loạn hết cả lên.

Nhưng tay cũng không dừng, tìm kiếm tên [Thằn Lằn Lớn Vô Tâm].

Thật sự là chỉ có một người tên như này.

Lại còn giống y hệt hồi trước, một cái tài khoản đầy danh hiệu.

Sau khi gửi lời mời kết bạn, bên kia lập tức đồng ý.

Tôi không nhịn được hỏi: [Cái tài khoản này của anh, từng bị hack chưa?]

Cận Tê trả lời: [Chưa.]

Tôi còn định hỏi thêm, nhưng Cận Tê đã gửi lời mời nhập đội, kéo tôi vào.

Qua vài giây, trong phòng xuất hiện thêm một người nữa.

Nhưng mà ID thì hơi quen mắt.

Không đúng.

Hình như đây là ID của anh tôi…

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy lời anh trai nói: [Đánh tôi làm chó? Thật sự có người dùng cái tên ngốc nghếch như này hả.]

Tôi suýt nữa ngồi không vững.

Anh trai tôi thật luôn hả?!

Không đợi tôi phản ứng lại, Cận Tê đã nhắn trong phòng chat: [Lần trước bị hack thôi, tôi có bạn gái rồi.]

Đầu đột nhiên hơi ngứa.

Chắc sắp khôn ra.

Anh trai đánh chữ: [Người anh em, cậu đừng có lừa tôi, chơi game với cậu tôi hơi sợ.]

Tôi lập tức nhận được tin nhắn riêng của Cận Tê: [Gọi tôi là “anh yêu”, bây giờ luôn.]

Mặt tôi ngại đỏ hết cả lên.

Thật sự phải như này à…

Tôi ngập ngừng nhắn lại: [Bắt đầu thôi…]

Sau khi đánh chữ “anh yêu”, anh tôi đột nhiên đứng dậy, cười hehe muốn nhìn màn hình của tôi: “Xem gì đấy? Mặt đỏ vậy.”

Tôi đóng mạnh máy tính: “Xem phim thôi mà, em đi đây.”

Sau đó ôm máy tính về phòng.

Vào trong phòng xong, ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng cười của anh trai: [Bọn trẻ thời nay thật là…]

Tôi cẩn thận mở máy tính ra xem, lập tức đứng hình.

Bởi vì tôi ở trong nhóm chat đội nhắn: [Bắt đầu thôi, baba].

Lúc nãy bị anh trai dọa sợ, tay tôi run quá liền bấm nhanh rồi gửi đi rồi.

Muốn xuống lầu mua miếng đậu phụ đập c.h.ế.t mình quá.

Không đi cầu thang, cũng không đi thang máy.

Tôi mở phần chat với Cận Tê, muốn giải thích gì đó, nhưng anh ấy lại bắt đầu trò chơi rồi.

Cả một buổi chiều, tôi run rẩy chơi game.

Sau khi kết thúc trận đấu, tôi còn chưa nói gì, Cận Tê đã gửi tin nhắn đến: [Cảm ơn nhé, nhưng mà lần sau không cần tích cực vậy đâu, không tốt lắm.]

Lần này hiểu lầm lớn rồi.

Đặt tên lên bàn phím, cứ gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, Cận Tê offline mất rồi.

Không phải, ai gọi anh là “bố” chứ?

…..

Buổi tối về lại trường, tôi nằm trên giường, nghĩ xem rốt cuộc có nên nói chuyện người trước đây chơi tài khoản của anh trai luôn luôn là tôi cho Cận Tê nghe không.

Nhưng mà nghĩ đến ID mới của anh ấy…

Không phải bây giờ Cận Tê đang hận c.h.ế.t tôi đấy chứ!

Không được nói, không được nói…

Tôi ở hiện thực theo đuổi được anh ấy là được chứ gì?!

Thế nên anh trai…

Lại càng không thể nói.

Dựa theo cái tính cách của Châu Diệp, nếu như biết cái người [Thằn Lằn Lớn Vô Tâm] tỏ tình với anh trai là Cận Tê, có khi nào lại đến trường phát thông báo tuyên truyền không?

Tâm phiền ý loạn.

Hay là tôi cứ ngủ một giấc đi rồi nói tiếp.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-bo-lo/chap-3.html.]

Hôm nay là thứ hai.

Buổi trưa tan học, anh trai gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi mua nước đến sân bóng rổ cho anh ấy.

Tôi ôm theo bình nước đến sân bóng, chưa gặp được anh trai nhưng nhìn thấy Cận Tê.

Quanh sân có không ít người đến xem trận đấu.

Anh ấy mặc chiếc áo màu trắng với quần ngắn, nhẹ nhàng ghi được ba điểm.

“Châu Miên Miên.”

Có một tiếng hét truyền đến từ nơi khác.

Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là anh trai tôi.

Anh trai người đầy mồ hôi chạy về phía tôi.

Tôi đánh nhẹ lên người Châu Diệp: “Bình thường ở nhà lười như chó, sao hôm nay lại có tâm trạng đi đánh bóng thế?”

Anh trai nhướng mày về phía sân tập bên cạnh sân bóng rổ: “Chị dâu em ở bên đó tập cổ vũ, để chị dâu em nhìn thấy bạn trai tương lai của em ấy đè bẹp Cận Tê.”

Đè bẹp… Cận Tê?

Tôi quay đầu nhìn lại mới thấy, vừa nãy Cận Tê đánh bóng với anh trai tôi.

Châu Diệp xoa xoa đầu tôi, cười nói: “Vào trận rồi, nhớ cổ vũ cho anh trai nhé.”

Tôi mỉm cười đồng ý, sau đó quay đầu lạc vào đội ngũ cổ vũ của Cận Tê.

Chung cuộc, Cận Tê kém một chút, để thua mất trận đấu.

Nhìn người Cận Tê ướt sũng đầy mồ hôi, tôi chạy chậm đến chỗ anh ấy, đưa bình nước vẫn luôn ôm trong lòng cho anh, cười ngọt ngào nói: “Đàn anh, uống nước nè.”

Cận Tê lau mồ hoi, mặt trắng tinh phớt hồng, vừa đi vừa không cảm xúc nói: “Cảm ơn, không cần, tôi có.”

Tôi chạy hai ba bước đi theo anh: “Em đặc biệt mang cho anh đó, đàn anh!”

Cận Tê không nhận, Hậu Nhàn lại chạy đến, vui vẻ nhận lấy chai nước: “Cậu ta không cần thì anh lấy, cảm ơn đàn em nha.”

Hai người một tước một sau đi mất.

Được thôi, vậy lần sau mình tặng cái gì mà anh ấy không có vậy.

Châu Diệp thay quần áo xong cũng đến, thò tay ra: “Đưa đây.”

“Làm gì vậy?”

“Nước bảo em mang đến đâu?”

Tôi nhìn bóng lưng của Cận Tê, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó quay người lại nói với anh trai: “Trời nóng quá, bốc hơi rồi.”

“Không phải chứ Châu Miên Miên, em…”

“Nói nữa là em về mách bố mẹ đó.”

“Em gái ngoan, anh trai trời sinh không thích uống nước.”

“…”

13.

Lại sau đó một tháng.

Tôi và Cận Tê giữ nguyên trạng thái [Chiến hữu], cảm tình không có gì xoay chuyển.

Nhưng tôi cũng nỗ lực theo đuổi anh ấy rồi.

Đến cả Hậu Nhàn còn biết nữa mà, tôi thích Cận Tê.

Không phải bảo nữ theo đuổi nam, dễ như kim đ.â.m vào giấy hả?

Này là kim đ.â.m vào gạch thì có.

Tan học buổi chiều ngày hôm đó, trời đột nhiên đổ mưa.

Vừa đúng lúc tôi mở ô định đi về, lại nhìn thấy dưới mái che, Cận Tê đang đứng đó.

Anh ngẩng mặt lên nhìn đám mây đen, cơ thể gần 1m9 nổi bật trong đám người, ánh mắt xám xịt, không biết đang nghĩ gì.

Không mang ô à?

Cơ hội đến rồi!

Tôi mang ô qua đó, lắc lắc góc áo Cận Tê.

Cận Tê quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sáng lên một chút, nhướng mày: “Có chuyện gì?”

Tôi cười cười: “Vừa hay em mang ô nè, đi cùng nhé, em đưa anh đi.”

“Không cần.” Anh ấy thậm chí còn không do dự.

“Vậy em cho anh mượn ô, em…”

“Cô thích tôi à?”

Cận Tê đột nhiên cúi đầu hỏi bốn chữ này.

Vô cùng lạnh nhạt.

Tôi sửng sốt, gật gật đầu: “Thích ạ.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô, càng không thích cô, cả đời này sẽ không.” Cận Tê nói, rồi lại tiếp tục nói: “Cũng không có hứng thú làm người thứ ba.”

Trong đầu tôi nhất thời toàn khoảng trống, không biết nên nói gì.

Tâm tư loạn cào cào, không hiểu cái gì.

Người thứ ba là cái quỷ gì vậy?

“Có phải có hiểu lầm gì trong này không…?”

Tôi vừa định nói thì Cận Tê đã đi mất rồi.

Thậm chí mưa to cỡ nào cũng không do dự.

Vậy mà tôi bị Cận Tê đứng trước toàn trường, từ chối rồi.

Tôi cầm ô lên, một đường thất thần trở về ký túc xá.

Sau đó cả đêm không ngủ.

Loading...