Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG BAO GIỜ GẶP LẠI NỮA - C12

Cập nhật lúc: 2024-09-08 02:43:01
Lượt xem: 1,749

Lục Từ mở nội dung bên trong ra.

 

Bên trong là diện mạo của tôi khi ch, trông không thể nhận ra được.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Với chiếc váy màu xanh dính đầy máu.

 

"Không, không thể nào.” Ánh mắt Lục Từ có chút hoảng hốt.

 

Tay hắn run rẩy.

 

Toàn thân đều run rẩy.

 

Đôi mắt hắn dường như đột nhiên chuyển sang màu đỏ.

 

Bị mất cảnh giác.

 

Tôi lơ lửng trên không trung, thờ ơ nhìn Lục Từ như đang buồn bã.

 

Tại sao hắn phải buồn?

 

Bằng cách này chẳng phải sẽ thỏa mãn hắn và Lâm Miểu Miểu sao?

 

Bằng cách này, các người sẽ không phải vất vả để nhận được sự tha thứ từ gia đình nạn nhân, phải không?

 

Còn buồn về điều gì nữa?

 

Bộ dạng này bày ra cho ai xem chứ?

 

"Sự thật đã ở trước mắt, hiện tại anh là người nhà duy nhất của nạn nhân, còn việc anh muốn thương lượng như thế nào thì đó là việc của các người." Viên cảnh sát thản nhiên nói: "Tôi sẽ làm biên bản."

 

Lục Từ lấy tay che mặt.

 

Giữa những ngón tay của hắn, tôi dường như thấy chất lỏng chảy ra.

 

Hắn thật sự đang khóc.

 

Hắn thật sự đang khóc vì tôi à?

 

Chắc có lẽ là do vui mừng đến nỗi rơi nước mắt.

 

Lâm Miểu Miểu ở lại với Lục Từ, đợi hắn bình tĩnh lại một chút mới nói: "A Từ, em thật sự không biết người mình đ.â.m vào là Ôn Tình. Khi kịp phản ứng lại, cô ấy đã nằm bất động trên mặt đất rồi, em thật sự không biết đó là cô ấy, nếu biết sớm hơn…..em thà người ch là chính mình còn hơn!”

 

 

11.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-bao-gio-gap-lai-nua/c12.html.]

Lục Từ chậm rãi buông tay xuống.

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Miểu Miểu, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Lâm Miểu Miểu dường như sợ hãi trước bộ dạng này của Lục Từ.

 

Giọng cô ta chứa đầy nước mắt: "A Từ, anh có thể tha thứ cho em không? Anh nói gia đình nạn nhân nhất định sẽ tha thứ cho em, mà giờ anh là người nhà của cô ấy mà."

 

Lâm Miểu Miểu đi tới nắm lấy tay Lục Từ, đột nhiên bị Lục Từ đẩy ra.

 

Khác với sự dịu dàng tối qua của hắn, lần này hắn gần như đẩy Lâm Miểu Miểu ngã xuống đất.

 

Cô ta hoàn toàn sợ hã

i.

Cảnh sát cau mày: “Người nhà hãy bình tĩnh, đây là đồn cảnh sát.”

 

Lục Từ trực tiếp quay người rời đi.

 

Không cho cô ta cơ hội hòa giải, trực tiếp chạy ra ngoài.

 

Lâm Miểu Miểu nhanh chóng đuổi kịp hắn.

 

Tôi nghe thấy người cảnh sát phía sau mỉa mai: “Người cũng ch rồi, còn giả vờ tình cảm cái gì vậy?”

 

Công an nhân dân thật sự là cơ quan ngôn luận của tôi.

 

Bên ngoài đồn cảnh sát.

 

Lâm Miểu Miểu liều mạng đuổi theo Lục Từ, cô ta giữ lấy quần áo của hắn: "A Từ, đừng làm vậy! Nếu anh làm như vậy, em sẽ rất sợ hãi."

 

"Buông ra." Lục Từ thản nhiên nói.

 

"Em biết anh buồn, em cũng buồn, em thà rằng người ch là mình chứ không phải Ôn Tình. Nhưng anh vừa mới nói với em, người sau khi ch không thể sống lại, người còn sống nên nhìn vào mặt tươi sáng, đó mới là sự an ủi lớn nhất với người đã khuất." Lâm Miểu Miểu vừa nói vừa khóc.

 

Lục Từ có lẽ không ngờ rằng những lời hắn dạy cho Lâm Miểu Miểu cuối cùng lại được sử dụng cho chính mình.

 

"Tôi bảo cô buông ra!" Vẻ mặt Lục Từ hung ác, uy hiếp.

 

Lâm Miểu Miểu bị bộ dạng của hắn làm cho sợ hãi.

 

Chắc chắn cô ta chưa bao giờ nhìn thấy mặt bạo lực của Lục Từ.

 

 

Loading...