Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khoe Mẽ - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-13 16:54:36
Lượt xem: 999

"Nói cho cô biết, camera trường không phải con mèo hay con ch.ó nào cũng có thể xem, cần phải có sự cho phép của Sở giáo dục mới được.”

“Trường học có hàng ngàn học sinh, phụ huynh nào cũng như cô muốn xem camera thì trường học mở kiểu gì?! Chi bằng chỉ cho những người như cô xem camera.” Giáo viên chủ nhiệm gật đầu đồng tình.

Tôi bỏ lại lời đe dọa: “Việc này, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Không bỏ qua, tôi cũng không muốn bỏ qua! Dù sao con gái cô đã trộm hộp bút của con trai tôi” Mẹ Quân Quân đi hai bước lại gần tôi.

“Bây giờ, tôi yêu cầu con gái cô phải xin lỗi Quân Quân con trai tôi. Nếu không, tôi sẽ thông qua hội phụ huynh báo cáo chuyện này lên trường, để trường xử lý hành vi trộm cắp của con gái cô sau đó đuổi học con bé!”

Điềm Điềm có chút sợ hãi, đứa nhỏ nắm chặt áo tôi: “Mẹ, con…. con thật sự không có lấy trộm, nhưng con…. con không muốn bị đuổi học…”

“Con yêu đừng sợ, mẹ luôn ở bên con.”

Tôi mỉm cười an ủi con gái: “Mẹ sẽ đuổi học Quân Quân, cũng sẽ đưa mẹ Quân Quân và giáo viên chủ nhiệm vào đồn cảnh sát.”

8.

"Phì." 

Tiếng cười phá lên vô duyên vang vọng trong văn phòng. 

Giáo viên chủ nhiệm và mẹ Quân Quân nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ ngốc. 

"Cô đang bị điên đấy à?" 

Giáo viên chủ nhiệm khoanh tay, cười khoa trương: "Mẹ Quân Quân không yêu cầu trường đuổi học con gái cô đã là may mắn lắm rồi, cô còn mơ tưởng đuổi học Quân Quân?" 

"Nhìn đi? Con của công nhân nghèo vừa vào trường đã ăn cắp đồ." Mẹ Quân Quân lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video ngắn để đăng lên mạng xã hội, chuẩn bị lan truyền cho nhiều người xem trò cười. 

"Hơn nữa, cái cô công nhân này còn nói ngông cuồng. Đòi đưa người bị mất đồ và giáo viên vào đồn cảnh sát." Giọng mẹ Quân Quân càng lớn, khiến cả văn phòng đều nghe thấy. 

Lúc này, tất cả giáo viên đều nhìn tôi như đang nhìn một kẻ ngốc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoe-me/8.html.]

"Mẹ Điềm Điềm, cô đừng quá tự cao tự đại." 

Một giáo viên tốt bụng khuyên tôi nhỏ nhẹ: "Bố Quân Quân đã quyên tặng cho trường chúng ta một tòa nhà giảng dạy. Nếu gia đình Quân Quân đưa chuyện này lên cấp cao của trường, Điềm Điềm thực sự sẽ bị đuổi học. Cô chỉ là một công nhân, vay mượn tiền để cho con học ở trường này cũng không dễ dàng, đừng vì chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến tương lai của đứa nhỏ." 

"Tôi đã nói rồi, nhà Điềm Điềm vừa nghèo vừa keo kiệt. Hôm qua để tiết kiệm tiền quỹ lớp cô ta đã lén rời khỏi nhóm hội phụ huynh, mấy ngày trước còn vòi tiền thuốc men từ nhà tôi, hóa ra là vay tiền để cho con vào trường này!!" Mẹ Quân Quân càng đắc ý. 

Cô ta như một con công đực đang khoe chiếc đuôi của mình, trông thật lố bịch và xấu xí. 

"Tôi cũng hiểu cho mẹ Điềm Điềm, dù sao gia đình cô ấy chưa từng thấy hộp bút đắt tiền như vậy." 

"Thôi, tôi rộng lượng. Chuyện hộp bút tôi không truy cứu nữa" Cô ta lại tỏ vẻ rộng lượng.

Tôi cười nhạt nhìn những người trước mặt.

"Thứ nhất, nhà tôi không nghèo cũng không keo kiệt.” 

“Thứ hai, tôi không vòi tiền thuốc men, số tiền đó tôi không lấy một đồng.” 

“Thứ ba, chuyện hộp bút tôi sẽ truy cứu đến cùng, để cô trả giá vì đã vu khống.” 

“Cuối cùng, tôi luôn sẵn sàng đóng góp quỹ lớp cho con." 

"Nhưng nếu số tiền đó là để mua xe BMW cho giáo viên chủ nhiệm, thì xin lỗi, tôi thà ném tiền cho chó còn hơn." Tôi liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm.

 

Giáo viên chủ nhiệm vội cất chìa khóa xe, mặt tái xanh: "Xe BMW là chồng tôi tặng, đây là trong văn phòng cô đừng có nói bậy!" 

"Xe này từ đâu mà có, trong lòng cô tự rõ hơn ai hết." Tôi cười lạnh.

Ding Ding. 

Đúng lúc này điện thoại của tôi reo lên, tôi dắt Điềm Điềm ra ngoài văn phòng để nghe điện thoại. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Là chồng tôi gọi. 

Loading...