Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:37:14
Lượt xem: 394

“Có cái gì mà phải cảm ơn, tớ cũng đi lấy nước cho mình mà.” Giọng điệu tùy tiện từ trong màn giường truyền ra.

 

Không phải chuyện này, không phải chỉ cảm ơn chuyện này.

 

Cảm ơn cô ấy đã hòa hợp với những khiếm khuyết của tôi.

 

Tôi cười và bắt đầu thu dọn cặp sách.

 

Chết tiệt! Tôi nhìn quyển sách “Toán học thống kê” trong tay mình. Đây không phải của tôi... Đây là của Lộ Yến đưa cho tôi. Tôi mang về thôi thì không nói, quyển sách còn bị tôi bẻ góc...

 

Lúc Lộ Yến đưa cho tôi, là một quyển sách sạch sẽ gọn gàng. Còn hiện tại, tôi nhìn quyển sách đã bị hơi trong cặp sách tôi mình.

 

Tôi muốn chết, muốn chết, hãy để cho tôi c.h.ế.t cho xong.

 

Lúc này Phùng Nguyệt bước xuống giường.

 

“Dạng Dạng, hôm nay trên tờ giấy Chu Vũ Kiệt đưa cho cậu viết cái gì vậy?” Cô ấy nhìn chằm chằm đốn hỗn độn kia của tôi.

 

Lại là Chu Vũ Kiệt?

 

Ai là Chu Vũ Kiệt?

 

Phùng Nguyệt quay đầu nhìn tôi, một lát sau mới bình tĩnh giải thích với tôi: “Chính là người đưa giấy cho cậu sau khi tan học hôm nay, là bạn học lớp chúng ta, hiện tại cậu ấy ở đội bóng rổ rất được sinh viên nữ hâm mộ.”

 

Ánh mắt tôi giật giật, nhớ lại hôm nay lúc tan học đúng là có người cho tôi một tờ giấy, nhưng tôi còn chưa xem đã đi đến phòng làm việc  của Lộ Yến.

 

Tôi tạm thời buông quyển “Toán học thống kê” trên tay xuống, đi lật đống hỗn độn kia nhưng không thấy. Lại lật hai lớp cặp sách, cũng không thấy.

 

Trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, tôi nhớ tới tờ giấy mà Lộ Yến nhặt lên đặt bên cạnh tôi.

 

Tôi cứng ngắc quay đầu lại hỏi Phùng Nguyệt: “Cậu nói xem, trên tờ giấy của cậu ta viết cái gì?”

 

Phùng Nguyệt chớp chớp mắt: “Dù sao thì chắc chắn không phải hỏi cậu chuyện bài tập.”

 

11.

 

[Ừm?] Q luôn trả lời tin nhắn như vậy.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

 Tôi nhìn tin nhắn tôi gửi cho cậu ấy, mặt tôi chợt nóng bừng trở lại: [À, hôm nay anh ấy khóa cửa phòng làm việc  QAQ]

 

*(QAQ nghĩa là cute (Màiméng) 😂 nghĩa là khóc.)

 

Còn ôm tôi!

 

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người cha đã khuất, tôi chưa từng tiếp xúc với người khác giới!

 

[Khóa cửa lớp học rất kỳ lạ sao?] Một thông báo mới hiện lên trong hộp thoại.

 

Không lạ sao? Tôi nhìn vào màn hình và chìm vào suy nghĩ.  Có vẻ không có gì lạ nhưng anh đã ôm tôi!

 

À, hình như anh chỉ ôm tôi khi tôi lùi lại. Chẳng lẽ việc tôi lui về phía sau đã ảnh hưởng đến việc anh đóng cửa lại sao?

 

Nghĩ như vậy, thật ra cũng không có gì lạ.

 

Quên nó đi, tôi lắc đầu.

 

Sau đó tôi lại bắt đầu một vòng chủ đề mới với Q.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/9.html.]

 

[Giấy nhắn?] Một tin nhắn mới hiện lên trong hộp trò chuyện.

 

Tôi gật đầu liên tục.

 

Tuy rằng tôi luôn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng lúc học trung học cũng từng nhận được giấy nhắn, nội dung trên đó không cần nói cũng biết.

 

[Có lẽ là hỏi cậu bài tập về nhà. Cậu không phải là lớp trưởng sao?] Q tiếp tục gửi tin nhắn.

 

[Tại sao hỏi bài tập về nhà lại phải đưa giấy nhắn.] Điều này chạm vào điểm mù trí tuệ của tôi.

 

Q: [Sẽ rõ ràng hơn khi viết trên giấy.]

 

Có vẻ hợp lý!

 

Tôi nghe Phùng Nguyệt nói rằng cậu ấy ở trong đội bóng rổ, chắc chắn cậu ấy rất bận rộn trong việc luyện tập, nên có thể cậu ấy không có thời gian để ghi nhớ bài tập về nhà.

 

Tôi: [Viết giấy khá rắc rối, sao cậu ấy không nói với tôi trên Wechat nhỉ?]

 

Q: [Cậu ấy có tài khoản Wechat của cậu không?]

 

Tôi: [Không, ý tôi là cậu ấy có thể nghĩ ra cách viết giấy, tại sao cậu ấy lại không nghĩ tới Wechat.]

 

Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất. Q cho rằng việc này có lẽ cũng giống như việc hỏi bài tập về nhà. Bây giờ chúng tôi  bao nhiêu tuổi rồi? Chúng tôi đã sinh viên đại học, ai còn làm những việc như viết thư để bày tỏ tình yêu chứ?

 

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều về tờ giấy rơi trong phòng làm việc của Lộ Yến. Sẽ tốt hơn nhiều nếu chỉ đơn giản là hỏi bài tập về nhà, điều đó chứng tỏ tình yêu đối với học tập của sinh viên.

 

Tốt, rất tốt!

 

Q: [ID Wechat của cậu là gì?]

 

Nhìn thấy tin nhắn đột ngột, tôi đơ cả ra.

 

Ý cậu ấy là gì? Cậu ấy muốn kết bạn với tôi trên Wechat? Tôi chưa bao giờ muốn tình bạn trên mạng chuyển sang hiện thực!

 

Sau một hồi loay hoay, tôi chậm rãi trả lời cậu ấy: “Tớ không thích dùng Wechat lắm.”

 

Một lúc lâu sau, đúng lúc tôi tưởng Q đang tức giận thì trong khung chat lại hiện ra một tin nhắn mới.

[Chà, nếu ngày mai người đó hỏi cậu về Wechat, đây là câu trả lời của cậu.]

 

Ồ! Hóa ra là cậu ấy đang giúp tôi giải quyết sự việc đáng xấu hổ sẽ xảy ra vào ngày mai!  Wow wow wow, tôi thực sự đánh giá một quý ông có trái tim của một kẻ phản diện.

 

Tôi nhanh chóng nói chúc ngủ ngon rồi tắt máy tính.

 

Nó thật đáng xấu hổ!

 

Tôi đặt máy tính ra ngoài giường, nằm trên giường chuẩn bị kiểm tra điện thoại một lúc trước khi đi ngủ.

 

Ừm? Tại sao có một chấm đỏ nhỏ trong danh bạ Wechat?

 

Tôi bấm vào thông báo chấm đỏ nhỏ và nhìn vào lời mời kết bạn, tôi sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.

 

“Tôi là Lộ Yến.” Bốn chữ này nằm ngay ngắn trong hộp tin nhắn.

 

Tại sao? Tại sao! Tại sao Lộ Yến lại kết bạn Wechat với tôi?!

 

Tôi xuyên qua rèm giường hỏi Phùng Nguyệt trên giường đối diện: “Phùng Nguyệt, khi người muốn kết bạn Wechat với cậu, cậu đưa ra lý do gì để từ chối?”

 

Loading...