Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:36:21
Lượt xem: 421

7.

 

Thân thể của Lộ Yến rất tốt, tốt một cách thái quá.

 

“Hôm nay cậu có thể xuất viện.” Bác sĩ đến khám bệnh đã đưa ra kết luận này sau khi hoàn thành cuộc kiểm tra định kỳ cho Lộ Yến.

 

Nhưng chỉ mới nhập viện được một tuần. Dường như đêm đó người chảy m.á.u nhiều không phải là anh, mà là bà dì cắt ruột thừa bên cạnh. 

 

Lộ Yến thu dọn đồ đạc, đi đến cửa còn quay lại hỏi tôi: “Sao thế, em không nỡ à?”

 

Làm sao có thể như vậy được! Tôi nhanh chóng đi theo anh.

 

Những ngày này tôi về ký túc xá vào ban đêm và đến bệnh viện vào ban ngày, mệt như chó. Tôi cũng nhận ra Lộ Yến hình như không có gia đình.

 

Đã nhiều ngày như vậy, ngoại trừ một số giảng viên trong trường ra, không có ai khác đến thăm anh ấy. Đây là lý do tại sao tôi phải ở lại bệnh viện cho đến khi anh xuất viện.

 

Hôm đó giảng viên hướng dẫn của chúng tôi vỗ vai tôi và nói với tôi một cách chân thành: “Hãy chăm sóc tốt cho thầy Lộ nhé”.

 

Lúc đó, tay tôi như bị xoắn lại, không thể nói được lời từ chối nào.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

May là chỉ có một tuần.

 

Tôi đi theo Lộ Yến, nhìn thấy cổng trường cách chúng tôi không xa, như thể nhìn thấy chiến thắng ngay trước mặt.  Nhưng Lộ Yến đang đứng giữa tôi và chiến thắng đột nhiên dừng lại, quay người lại nhìn tôi. Tôi vội vàng cúi đầu nhìn đống cỏ khô bên cạnh.

 

“Tôi đã nói với tất cả các giảng viên rồi, không cần phải dạy bù tiết học tuần này cho một mình em.” Một giọng nói dễ chịu vang lên từ phía trước.

 

Rất tốt! Thật hiếm khi nghe được tin tức mà tôi muốn nghe từ miệng anh.

 

Kiến thức của 1 tuần không quá nhiều. Nếu bản thân đọc sách và tự học, sẽ có thể theo kịp.

 

“Những môn học này tôi đều biết, tôi trực tiếp dạy bù sẽ thuận tiện hơn.” Lộ Yến xoay người đi vào trường học.

 

Thế nghĩa là sao? Anh sẽ dạy bù? Thuận tiện như thế nào? Chỗ nào thuận tiện vậy? Tất cả những suy nghĩ lộn xộn này đều ở trong đầu tôi.

 

Quay trở về ký túc xá, nhìn thấy chiếc giường nhỏ của mình, mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi đều biến mất ngay lập tức. Quên đi, cứ nằm một lát rồi tính sau, tôi thực sự quá mệt mỏi.

 

Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi thực sự đã ngủ cả buổi chiều.

 

Cửa vừa mở, Phùng Nguyệt liền thò đầu ra ngoài, dọa tôi lùi lại hai bước.

 

“Lớp trưởng, cậu về thật rồi! Nghe nói thầy Lộ đã về, nên nghĩ chắc chắn  cậu cũng về rồi.” Phùng Nguyệt vừa đi vào vừa nói.

 

Tôi thấy cô ấy ngồi xuống ghế của tôi.

 

Cái đầu nhỏ của tôi đang loay hoay tìm cách đuổi vị khách không mời này đi, nhưng vị khách không mời này rõ ràng không nhìn thấy được suy nghĩ của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/6.html.]

“Lớp trưởng, tôi thấy cậu ở một mình khá vắng vẻ, tôi vừa đến dì quản lý ký túc xá xin chuyển vào ở cùng cậu. Lần trước đến, tôi thấy cậu còn có một cái giường ở đây.” Cô ấy rất vui vẻ chỉ về giường trống đối diện giường của tôi.

 

Ồ, cái này...

 

Đáng lẽ lúc này tôi nên thể hiện sự tức giận của mình, nhưng nội tâm tôi đang đấu tranh, thậm chí sau khi kìm nén rất lâu, tôi còn không thể phát ra một câu

 

Hu hu hu hu, Đường Dạng ơi Đường Dạng, sớm hay muộn mày cũng sẽ bị khuyết điểm này hại chết.

 

Cho dù Phùng Nguyệt có vô tư bao nhiêu, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy vẻ cau mày của tôi. Cô ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.

 

Tôi vô thức lùi lại một bước để giữ khoảng cách an toàn.

 

“Lớp trưởng, lúc phân công ký túc xá, phòng tôi chỉ có hai người. Bạn cùng phòng duy nhất của tớ đã bỏ học trong học kỳ này không rõ nguyên nhân.” Phùng Nguyệt chớp chớp mắt: “Tớ sợ sống một mình, cậu thương hại tớ, cho tớ vào ở với.”

 

Thảo nào lần đầu tiên cô ấy đến lại nhiệt tình như vậy.

 

Nhưng tôi không thể!

 

Tôi nhìn con thỏ trắng nhỏ dễ thương trong bộ đồ ngủ màu hồng, thì thầm: “Nhưng... nhưng...” Nhưng con thỏ trắng nhỏ dễ thương trông như sắp khóc.

 

Đường Dạng ơi Đường Dạng, vì sao  mắc triệu chứng sợ xã hội lại còn mềm lòng như vậy!

 

Đêm đó Phùng Nguyệt liền ôm chăn đến.

 

Xem ra kiếp nạn 21 tuổi của tôi, không phải lớn như bình thường.

 

8.

 

[Thầy Lộ của cậu thế nào rồi?] Tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình.

 

Tôi đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước tôi sợ Q tìm tôi không thấy, liền nhắn lại nói cho anh biết chuyện Lộ Yến.

 

Nhưng hôm nay sau khi tôi lên mạng mới phát hiện, cậu ấy cũng đã mấy ngày không lên mạng.

 

[Ừ, đã tốt rồi.] Tôi nhẹ nhàng gõ bàn phím.

 

Sau khi gửi đi, tôi lại bắt đầu gõ một câu mà ấp ủ ở trong lòng tôi đã lâu: [Tôi hoài nghi thầy ấy gặp bị g.i.ế.c vì tình.]

 

Tuy rằng tôi mắc triệu chứng sợ xã hội nhưng tôi cũng là một kẻ rất thích hóng chuyện. Một câu chuyện kích thích như vậy, tôi cũng chỉ có thể chia sẻ với Q.

 

Trước đây tôi cũng thích nói chuyện với cậu ấy một chút, mỗi lần cậu ấy đều trả lời “Ừ” hoặc “Ồ”. Điều này khiến tôi rất hài lòng vì tôi chỉ muốn nói chuyện, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu tôi không trả lời được nếu cậu ấy hỏi.

 

Nhưng hôm nay thế mà lại không giống.

 

Đối mặt với một tin tức kích thích như vậy, cuối cùng Q cũng không thể tránh khỏi định luật hóng hớt.

 

Loading...