Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 20

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:42:07
Lượt xem: 400

Từ lúc tôi có ký ức, những người hàng xóm xung quanh luôn nhìn tôi với ánh mắt căm ghét và thương hại.

 

Ngón tay tôi run lên, tuy rằng mẹ chưa từng nói với tôi, nhưng tôi đã sớm nghe được từ miệng người khác người này phạm pháp vào tù.

 

Việc ông ta làm bị ngươi ta ghét, khiến tôi và mẹ tôi phải sống một thời gian dài khó khăn như vậy.

 

Tôi lấy tấm ảnh ra, tờ giấy bên dưới ghi rõ tội trạng của ông ta.

 

Ông ta từng chuyên cung cấp dịch vụ cho những ông chủ có sở thích quái gở, trong đó bao gồm giới thiệu trẻ vị thành niên cho những ông chủ có sở thích ấ.u d.â.m đặc biệt.

 

“Chỉ là đùa giỡn với ông chủ mà thôi.” Câu này xuất hiện nhiều lần trong ghi chú của ông ta.

 

Tay tôi run nhè nhẹ, đã không còn dũng khí lật xuống nữa.

 

Đây là một tội lớn.

 

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy tên Lộ Yến trên một trang giấy. Cái tên có thể đ.â.m vào tim tôi, xuất hiện ở nơi tuyệt đối không thể xuất hiện này.

 

Tay tôi run rẩy đến nỗi tôi không thể nhìn rõ trên đó viết cái gì, một trái tim giống như bị người ta ném vào trong hầm băng. Cuối cùng tôi cưỡng chế bản thân nghiêm túc, từng câu từng chữ nhìn đoạn ghi chép về Lộ Yến của Đường Diệu Thiên.

 

“Ông chủ kia liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lộ Yến, ngay tại trong trường học của nó. Tôi nghe nói cậu ta vốn không có ai quản, chỉ có một bà mẹ suốt ngày ăn chơi trác táng bên ngoài, liền liên hệ mẹ cậu ta. Không ngờ mẹ cậu ta nghe nói tôi có thể cho bà ta mười vạn, bà ta không hỏi chuyện gì liền đồng ý.”

 

“Lộ Yến rất thông minh, mơ hồ biết là chuyện gì, mấy lần chạy trốn khỏi tay tôi, cuối cùng đều bị mẹ cậu ta đưa về. Nếu cuối cùng không phải trên đường chạy trốn cậu ta xảy ra tai nạn xe cộ, được người ta đưa đến bệnh viện, cậu ta cũng chạy không thoát.”

 

“Thật ra là chỉ chơi với ông chủ thôi, nếu cậu ta ngoan ngoãn thì sẽ không bị đánh.”

 

“Làm da săn chắc, khi còn bé khẳng định sẽ bị đánh không ít, đánh thế nào cũng không sợ.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nước mắt của tôi cứ như vậy rơi xuống tờ giấy kia, rơi trên tên Lộ Yến.

 

Lộ Hưng đứng lên, ông ấy rút tài liệu khỏi tay tôi.

 

Không hề liếc mắt một cái, trực tiếp đưa cho người đàn ông phía sau, người đàn ông bỏ tài liệu vào trong túi tài liệu.

 

“Đừng nói với Lộ Yến là tôi đã tới.” Lộ Hưng đi được hai bước, lại quay đầu lại nói: “Cô rất giống Đường Diệu Thiên, ông ta đã bị bệnh c.h.ế.t trong tù, nhưng mà cô vẫn còn ở bên cạnh Lộ Yến.”

 

Nhưng mà tôi vẫn ở bên cạnh Lộ Yến, ngày đêm tra tấn anh.

 

23.

 

“Tôi lấy danh nghĩa một người cha, hy vọng cô có thể rời đi.” Đây là câu nói cuối cùng Lộ Hưng để lại cho tôi.

 

Hèn chi... Hèn chi anh cứ nói mình bẩn hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng bẩn rõ ràng người bản không phải là anh.

 

Phòng khách lớn như vậy, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

 

Mèo con cuộn tròn bên chân tôi, xích sắt trên đùi nó cũng đã bị Lộ Yến gỡ ra.

 

Tôi nhìn cái bàn ngắn trước mặt, vừa rồi, nơi đó đặt một xấp tài liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/20.html.]

 

Không biết nhìn bao lâu, điện thoại của tôi rung lên, tôi ngơ ngác cúi đầu nhìn điện thoại trên sô pha hiển thị điện thoại của mẹ.

 

Như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, tôi vội vàng nhấn nút nghe, không đợi mẹ nói chuyện bên kia, tôi vội vàng hỏi: “Mẹ, Đường Diệu Thiên c.h.ế.t rồi sao?”

 

Có lẽ? Có lẽ chỉ là trùn tên? Có lẽ Lộ Hưng nhận lầm rồi?

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia ngừng lại trong lời nói của tôi, cuối cùng là im lặng thật lâu.

 

Sự im lặng làm tôi sợ hãi.

 

Tôi chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào giống như bây giờ, cảm thấy yên tĩnh cũng là một chuyện rất đáng sợ.

 

“Bé con” Giọng mẹ trong điện thoại có chút nghẹn ngào: “Mẹ không phải muốn giấu con, chỉ là con còn nhỏ. Con coi như trên thế giới này chưa từng có người này là được.”

 

Lời này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đỉnh đầu tôi. Tôi cũng từng muốn nghĩ là người này chưa từng có, tôi cũng chưa từng nghĩ người này tồn tại, nhưng bây giờ làm sao bây giờ!

 

Lộ Yến ở bên cạnh tôi, hết đêm này đến đêm khác gặp ác mộng. Chỉ là bởi vì người kia làm những chuyện không bằng cầm thú, có lẽ còn bởi vì tôi có khuôn mặt giống ông ta.

 

Tôi nằm trên sô pha, nhìn ánh mặt trời sau cửa sổ sát đất theo thời gian trôi qua từng chút từng chút thay đổi hướng, cho đến khi ánh mặt trời hoàn toàn không chiếu tới sô pha.

 

Cánh cửa lại phát ra âm thanh.

 

Tôi không đi ra cửa nghênh đón như thường lệ, bởi vì tôi không có dũng khí đi đối mặt với Lộ Yến nữa.

 

Lộ Yến từng bước từng bước đi về phía tôi, anh từ sau sô pha khom lưng đưa tay ôm lấy tôi: “Sao vậy?”

 

Trên người anh là mùi thơm đặc biệt dễ ngửi, chỉ cần ngửi một chút, trái tim tôi có thể rất nhanh an tĩnh lại.

 

Lần này cũng vậy.

 

Tôi cong khóe miệng, lắc lắc đầu.

 

Lộ Yến buông tôi ra, từ một bên sô pha đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói của anh có chút thận trọng: “Có phải muốn trở về trường học hay không?”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt hắn mang theo u ám làm cho người ta không dễ dàng phát hiện.

 

Nếu như năm đó không có Đường Diệu Thiên, có thể trong mắt anh đều là những vì sao sáng chói, có thể trưởng thành thành một người bình thường như ánh mặt trời hay không.

 

“Trường học đông người, em về làm gì?” tôi cười tựa vào vai Lộ Yến.

 

Tôi rất ít khi chủ động thực hiện động tác thân mật với anh. Lộ Yến cũng nhận ra, anh nâng cằm tôi lên, cười hỏi tôi: “Có phải em đã làm chuyện gì xấu không?”

 

Tôi gật gật đầu, đem bàn tay giấu đi đặt tới trước mặt anh, ra vẻ có chút ngượng ngùng: “Thầy ơi, hôm nay em làm vỡ một cái ly.”

 

Nó bị vỡ khi tôi mất tập trung và tôi đã bị đứt tay khi đang cố gắng lau sạch nó.

 

Lộ Yến vội vàng nâng tay tôi, tỉ mỉ nhìn ngón tay bị rạch một đường của tôi, nhíu mày. Anh buông tay tôi xuống, đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy hộp cấp cứu ra.

 

Anh vừa bôi i-ốt cho tôi, vừa thổi vào ngón tay: “Đau không?”

 

Mũi tôi cay cay, nước mắt đảo quanh hốc mắt, gật đầu, nức nở nói: “Đau quá.”

Loading...