Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 18

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:41:43
Lượt xem: 350

 

Tôi đi qua, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra.

 

“Meo!” Mèo con kỳ quái kêu một tiếng, lập tức nhảy vào trong ngăn kéo.

 

Trong ngăn kéo có một tấm da lông, màu sắc gần giống với màu sắc của mèo.

 

Mèo con vừa kêu khóc vừa cọ vào tấm da lông kia, cảnh tượng này khiến trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.

 

Dù mèo con không nói được, tôi cũng biết tấm da lông kia có quan hệ với nó, còn quan hệ như thế nào, hẳn là chỉ có Lộ Yến biết.

 

Tôi nhẹ nhàng trấn an mèo con, cố gắng ôm nó từ trong ngăn kéo ra, thử nhiều lần cũng không thể thành công, còn đụng phải vài quyển sách trên giá sách bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể để nó đi.

 

Tôi khom lưng nhặt mấy quyển sách rơi trên mặt đất, liền thấy được quyển album ảnh mở ra.

 

Ở đó có ảnh chụp là một cậu bé có khuôn mặt thanh tú, chỉ là khóe miệng vết bầm tím làm cho người ta không thể bỏ qua.

 

Tôi cầm cuốn album lên và bắt đầu lật từng trang một.

 

Bắt đầu từ trang đầu tiên, một cậu bé cười đối mặt với ống kính, cậu bé càng lớn càng cao, nụ cười trong ống kính càng ngày càng miễn cưỡng, ánh sáng trong đôi mắt đẹp trai kia càng ngày càng nhạt.

 

Cậu bé lớn lên học tới cấp hau khuôn mặt càng ngày càng thanh tú, là kiểu thanh tú giữa nam giới và nữ giới. Ngón tay tôi nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt trên tấm ảnh kia, so với Lộ Yến hiện giờ có bảy tám phần tương tự.

 

Không biết vì sao Lộ Yến luôn có những vết bầm tím trên mặt và cơ thể khi còn học cấp hai. Đôi mắt trong bức ảnh trước khi đeo kính trông lạnh lùng như thuốc độc.

 

Tôi lật qua một trang, ảnh chụp Lộ Yến dừng lại ở giai đoạn cấp hai.

Kế tiếp chính là một con mèo nhỏ, màu sắc hoa văn giống hệt tấm da lông trong ngăn kéo kia, bộ dáng so với con hiện đáng yêu và linh động hơn.

 

Lật qua một trang nữa, một tấm ảnh đẫm m.á.u vọt vào trong tầm mắt tôi, là con mèo kia nằm trong vũng máu.

 

Tôi hoảng sợ, vội vàng lật qua, xuất hiện chính là ảnh chụp con mèo này. Con mèo này ở trước ống kính không hề nghịch ngợm, trên đùi cũng có thêm một sợi xích.

 

Khi tôi nghĩ rằng album kết thúc ở đây, tôi nhìn thấy trang cuối cùng là bức ảnh của tôi.

 

“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lộ Yến từ cửa truyền đến.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi hoảng hốt run lên, album ảnh từ trên tay tôi trượt xuống đất, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nặng nề.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Lộ Yến ở cửa, cổ tay áo anh mở rộng, ngay cả cổ áo cũng bị anh cởi ra.

 

Trong tay anh cầm xích sắt nối liền với tôi, mắt kính của anh đã lấy ra, trong đôi mắt hiện rõ sự u ám.

 

Tôi còn chưa kịp hồi phục sau tác động của cuốn album ảnh thì nhìn thấy anh, tôi không biết phải nói gì.

 

Tay Lộ Yến nhẹ nhàng kéo, tôi không thể không theo xích sắt đi về phía anh.

 

Lúc sắp tới cửa, Lộ Yến mạnh hơn một chút, kéo mạnh một cái, tôi liền rơi vào trong lòng anh.

 

“Dạng Dạng, em không nghe lời.” Giọng nói u ám của Lộ Yến nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

 

Lúc này, tôi chợt nhớ đến những bức ảnh anh với những vết bầm tím trên mặt và trên người, tim tôi đau nhói, tôi nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/18.html.]

 

“Thầy ơi, em nghe lời mà.”

 

21.

 

Album ảnh đối với Lộ Yến mà nói hẳn là thứ rất quan trọng.

 

Tay anh ôm tôi chặt hơn, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn. Cằm của anh đặt trên vai tôi, ánh mắt liền rơi trên quyển album ảnh rơi trên mặt đất.

 

“Dạng Dạng, em không nên chạm vào nó.” Giọng Lộ Yến âm trầm.

 

Quả nhiên là thứ rất quan trọng của anh, tôi ngoan ngoãn để anh ôm: “Xin... xin lỗi “

 

“Em cũng cảm thấy anh rất bẩn phải không?” Lộ Yến từ trên vai tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh vẫn xuyên qua tôi rơi vào quyển album kia, bên trong đều là cảm xúc tôi không thấy rõ.

 

Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, xích sắt theo động tác của tôi phát ra tiếng vang thanh thúy, ánh mắt Lộ Yến lóe lên cuối cùng rơi vào trên mặt tôi.

 

Tôi phủ bàn tay phủ lên mắt anh, có thể cảm nhận được hàng mi thật dài của anh quét qua bàn tay của tôi.

 

“Thầy ơi, đừng nhìn.” Tôi nhẹ giọng trấn an anh.

 

Ngay cả mèo con cũng cảm nhận được cảm xúc của Lộ Yến không đúng, nó từ trong ngăn kéo nhảy ra, chạy đến dưới chân Lộ Yến nhẹ nhàng dùng đầu cọ chân anh: “Meo meo~”

 

Cuối cùng tôi buộc Lộ Yến từng bước từng bước lui về phía sau, muốn anh cách xa căn phòng này một chút.

 

Nhưng tôi không chú ý tới phía sau anh và mèo con quấn dây xích sắt, chưa kịp phản ứng, Lộ Yến đã ngã về phía sau, vốn muốn giữ chặt anh tôi cũng ngã theo.

 

Ngay khi sắp rơi xuống đất, Lộ Yến kéo bàn tay tôi ôm sau lưng anh đến trước mặt anh.

 

Lộ Yến cứ như vậy nằm ở trên xích sắt, tôi cũng vững vàng rơi vào trên người anh.

 

Anh không nói gì, tôi nhìn thái dương anh mơ hồ nổi lên gân xanh biết anh chắc chắn ngã rất đau.

 

Tôi vội vàng bò dậy, cầm lấy tay Lộ Yến muốn anh mượn lực của tôi đứng lên. Nhưng anh không đứng lên, anh nằm trên mặt đất nhìn tôi, đôi mắt thanh thản hơn rất nhiều.

 

“Thầy ơi dưới đất lạnh lắm.” Tôi kéo kéo tay anh.

 

Tay anh dùng sức kéo một cái, tôi vốn đang quỳ bên cạnh anh lại ghé vào trên người anh, anh nhẹ nhàng hừ một tiếng.

 

Khi tôi nhìn về phía anh, trên mặt anh đã khôi phục bình thường: “Đường Dạng, em sợ không? Sợ ở cùng tôi không?”

 

Sao lại sợ chứ? Tôi sợ ở bên người khác.

 

Tôi lắc đầu: “Không sợ.”

 

Trên mặt Lộ Yến đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt anh lập tức sáng lên.

 

Tay anh đặt trên gáy tôi, ôm tôi vào trong ngực, cười hỏi tôi: “Đường Dạng, theo tôi cả đời có được không?”

 

Trong lòng tôi run lên.

 

“Thầy... thầy ơi, thầy đây là thổ lộ sao?” Giọng nói của tôi có hơi run.

Loading...