Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 13

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:38:12
Lượt xem: 359

Khóa lại chính là khoá lại, khoá lại chính là không cần ra cửa, không cần ra cửa chính là không cần giao tiếp.

 

Tôi nhìn anh, nghiêm túc gật đầu: “Được.”

 

15.

 

Khi tôi nhịn không được hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt Lộ Yến tụ lại một chỗ.

 

Anh nhẹ nhàng buông tay tôi ra, trên mặt có chút luống cuống.

 

Tay của tôi trong lúc nhất thời có được tự do, chậm rãi từ đỉnh đầu thả xuống, tôi nhìn thấy cổ tay bị đỏ đến dọa người.

 

Lộ Yến không cài khuy măng sét như trước, anh nhẹ nhàng kéo tôi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tôi ngồi xuống bàn của anh.

 

“Có đau không.” Ngón tay Lộ Yến nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay tôi, anh cúi đầu, tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của anh, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

 

Tôi rụt tay lại, sau đó lắc đầu, nghĩ đến anh có thể không nhìn thấy tôi lắc đầu, mới nhẹ nhàng nói: “Không, không đau.”

 

Thật sự rất đau! Đau đến nỗi nước mắt tôi sắp rơi xuống, nhưng Lộ Yến bây giờ nhìn rất không ổn.

 

Ngón tay anh lướt qua cổ tay tôi hết lần này đến lần khác, nơi anh lướt qua đau đớn và ngứa ngáy.

 

Tôi theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng vừa động đậy một chút đã bị Lộ Yến bắt được.

 

Á! Đau quá!

 

Tôi một chút cũng không dám động, Lộ Yến hẳn là cũng cảm nhận được, vội vàng buông lỏng tay, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

 

“Đừng chạy có được không?” Giọng nói của Lộ Yến mang theo cảm xúc cầu xin, như là một cú đ.ấ.m nhẹ nhàng trực tiếp nện vào tim tôi.

 

Tôi nhìn đỉnh đầu của ANH có chút không biết làm sao: “Thầy ơi...”

 

Lộ Yến ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ từ trên cửa kính chiếu vào, chiếu lên mặt anh. Ánh mặt trời ấm áp như vậy, lại không sưởi ấm được cho anh.

 

Khóe mắt của anh có chút đỏ, anh trở nên khác hẳ lúc bình thường, còn lòng của tôi cũng mềm đến rối tinh rối mù.

 

Ngay khi tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, điện thoại của tôi rung lên.

 

Rung hai lần, ba lần

 

Trong phòng làm việc  yên tĩnh này, có vẻ đặc biệt đột ngột.

 

Tôi xấu hổ lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, lấy điện thoại từ trong túi ra.

 

Là tin nhắn, một dãy số xa lạ, gửi liền ba tin nhắn.

 

[Chào Đường Dạng, tôi là Chu Vũ Kiệt.]

 

[Lúc tan học tôi có gọi cậu, nhưng hình như cậu không nghe thấy, cho nên tôi tìm giảng viên hướng dẫn xin số điện thoại của cậu, hy vọng không quấy rầy cậu, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện hôm đó tôi muốn cậu trả lời, cậu suy nghĩ thế nào rồi?]

 

Tin nhắn thứ ba tôi còn chưa kịp xem, di động đã bị Lộ Yến rút đi.

 

Đôi mắt của anh tối sầm lại, ngón tay gõ nhẹ ở trên màn hình vài lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/13.html.]

 

Khi tôi muốn đưa tay lấy điện thoại, một bàn tay trống rỗng của anh bắt được tay tôi, sau đó anh tắt điện thoại ném tới một cái bàn khác.

 

Sự ngoan ngoãn vừa rồi còn ở trên mặt Lộ Yến trong nháy mắt liền tiêu tán không thấy.

 

Tim tôi run lên, nhìn biểu tình quen thuộc kia, muốn khóc.

 

Có phải lại đến một lần nữa hay không? Cổ tay tôi còn chưa khỏe mà!

 

“Không phải nói là cách xa Chu Vũ Kiệt một chút sao?” Lộ Yến tiến lên.

 

Tôi nhìn tay anh chống ở hai bên trái phải tôi, biết anh sẽ không làm đau tôi nữa, nhất thời yên tâm hơn rất nhiều.

 

Lộ Yến tiến đến bên tai tôi, giọng nói có chút khàn khàn khó phân biệt: “Làm sao bây giờ, Dạng Dạng không nghe lời anh.”

 

Hơi thở nhẹ nhàng phun lên vành tai tôi, như là một dòng điện trực tiếp từ vành tai đến từng bộ phận trên cơ thể, tôi chỉ cảm thấy một trận tê dại.

 

Lộ Yến giơ tay nhẹ nhàng xoa vành tai tôi, cả người tôi cứng đờ.

 

“Vẫn phải khoá lại mới có thể nghe lời. Giọng nói anh từ bên cạnh truyền đến, có chút mùi vị dụ dỗ.”

 

Tôi rốt cuộc có thể khẳng định anh chính là nhân vật bệnh kiều* trong những tiểu thuyết tôi đọc.

 

*(Bệnh kiều" là một thuật ngữ tiếng Trung Quốc, chỉ một người có tính cách khó chịu, cứng đầu và thường xuyên cần sự chăm sóc đặc biệt.)

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Cảnh tượng xuất hiện trong trí tưởng tượng của tôi, rốt cuộc xuất hiện trước mặt tôi.

 

Lần này đổi lại là tôi có chút hưng phấn, tôi nghiêng đầu nhìn anh, cắn cắn môi lấy hết dũng khí hỏi anh: “Thật sự có thể khoá lại sao?”

 

Lộ Yến sửng sốt.

 

Đầu óc tôi khẽ động, cảm thấy giống như có một món hời lớn đang chờ tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo Lộ Yến chưa cài lên, nghiêm túc hỏi anh: “Nếu bị thầy khoá lại, có thể... không đi học cũng có thể tốt nghiệp không?”

 

Lộ Yến chớp chớp mắt.

 

Tôi tiếp tục hỏi: “Có phải có thể... có thể ở trong phòng, có ăn có uống không?”

 

Lộ Yến lui một bước, anh chậm rãi cài khuy áo.

 

Tôi nhảy từ trên bàn xuống, đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy Lộ Yến cầm kính đeo vào.

 

“Lấy ‘Rủi ro đầu tư’ ra.”

 

16.

 

Trước năm ba, quỹ đạo của tôi là phòng học – căn tin – ký túc xá.

 

Sau năm ba, quỹ đạo của tôi là phòng học – phòng làm việc  Lộ Yến – căn tin – ký túc xá.

 

Tuy rằng thêm một người là Lộ Yến, nhưng chỉ cần vào phòng làm việc  của Lộ Yến, ở đó cả ngày, tôi có thể phớt lờ mọi thứ và không phải gặp ai, điều này giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi càng ngày càng muốn đến phòng làm việc  của Lộ Yến.

 

Lộ Yến có một thói quen tốt, mỗi lần tôi ở trong phòng làm việc  của anh, lúc anh cần đi ra ngoài đều khóa cửa phòng lại.

Loading...