Khóa Đế Linh - 1. Phế đế (1)

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:31:47
Lượt xem: 8

Tuyên Hòa năm thứ ba, bảy tháng mười một ngày, ta đã trở thành một phế đế.

Đây là năm thứ ba ta đăng cơ, trị vị ba năm ngắn ngủi.

Đêm hôm đó, cung biến tới quá lặng yên, không một tiếng động, cũng quá đường đột làm ta không kịp trở tay, lúc bị lôi xuống từ ngai vàng ta vẫn còn đang trong mộng, mơ thấy mình trở về năm đó, ta tiên y nộ mã phong soái, cưỡi ngựa đạp tuyết, một mình khải hoàn hồi kinh, khí phách hăng hái, bá tánh toàn thành vui mừng ùa ra đón chào, tới khi tỉnh dậy tay chân ta đã mang xiềng xích, bị nhốt ngay trong chính tẩm cung của mình.

Soán vị không phải ai khác, chính là tứ hoàng huynh luôn ru rú trong nhà không màng thế sự của ta, Tiêu Lan.

Hắn thường ngày viếng chùa thăm miếu còn siêng năng hơn tiến cung, cuối cùng lại không có xuất gia, ngược lại một bước thượng vị kim loan bảo tọa, cởi xuống vỏ bọc thần tiên  lộ ra bản chất cáo già đội lốt, cũng phải nói kĩ thuật diễn xuất của hắn quả là tuyệt vời, đầu tiên từng đoạt đi quyền lực của ta, sau đó lại đem ta giam lỏng mấy ngày, bức ta cáo ốm nhường ngôi, đem ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận nhường cho hắn.

Ta vốn dĩ không có bệnh, hắn đương nhiên có rất nhiều biện pháp khiến ta bệnh.

Hắn ngày ngày phái người đút đan dược có tác dụng "cường thân kiện thể" cho ta, vậy mà chỉ qua nửa tháng, ta từ một thân thể kiện toàn có thể cưỡi ngựa b.ắ.n cung đã biến thành con ma bệnh sắp chết, đến đi đường cũng phải có người dìu.

Một con ma bệnh đi đường cũng phải dìu đỡ, thuận lý thành chương không còn thích hợp ngồi lại hoàng vị cao cao tại thượng kia nữa.

Vị hoàng huynh "đức cao vọng trọng" này của ta không muốn bản thân mang trên lưng ô danh hành thích vua, vì thế ta vẫn còn giá trị sống sót, ta cần phải tiếp tục sống, dùng cái thân phận phế đế làm câu chuyện trà dư hậu tửu cho thế nhân, cho đến ngày hắn c.h.ế.t thì thôi.

Tuyên Hòa năm thứ ba tháng mười hai, ta cử hành nghi thức tế thiên long trọng, tuyên bố bản thân thoái vị, nhường ngôi cho Tiêu Lan.

Ngày đó mây đen đầy trời, đại tuyết phiêu tán, ta kéo lê thân thể bệnh tật, khoác lên mình hoàng bào đỏ thẫm hoa mỹ, giống như ngày đăng cơ từng bước lên lễ đài sáng rực ánh lửa dưới ánh mắt văn võ bá quan, sau khi hành cáo thiên lễ, tự tay tháo xuống vương miện trao cho Tiêu Lan.

Khi đó, ta ho khan đến lợi hại, ngay cả đứng cũng không vững, một đầu tóc dài xõa tung, bộ dáng cực kì chật vật.

Tiêu Lan làm bộ làm tịch, thập phần cung kính mà tiếp nhận mũ miện, trong mắt tràn ngập ý cười.

Âm thanh viên quan tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi vang dội, cùng với tiếng trống nổi lên đinh tai nhức óc, nhưng ta vẫn nghe thấy Tiêu Lan nói với ta một cậu.

Hắn nói:" Tiêu Linh, so với hùng ưng sải cánh, ngươi vẫn thích hợp làm một con chim hoàng yến hơn."

Hắn vừa dứt lời, một trận cuồng phong nổi lên, thổi tung hoàng bào đỏ thẫm của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-de-linh/1-phe-de-1.html.]

Ta biết rõ tại sao Tiêu Lan lại nói với ta những lời này.

Ta từ nhỏ đã là nhi tử được phụ vương sủng ái nhất, còn Tiêu Lan ngược lại luôn chịu khi dễ, có cũng được không có cũng được.

Thuở niên thiếu vô tri ta thường bắt nạt hắn, Tiêu Lan lớn hơn ta chín tuổi, đó giờ vẫn luôn mắng không cãi đánh không trả.

Ta biết hắn căm ghét ta đã lâu, mưu đồ cướp đoạt để trả thù cũng đã mưu tính từ lâu.

Phụ vương bẻ gãy cánh của hắn, giờ đến lượt hắn đánh gãy cánh của ta.

Lúc ta đăng cơ, hắn nhờ người đưa tới cho ta một con chim hoàng yến làm hạ lễ, lúc ấy ta không hiểu ý hắn là gì, hiện giờ rút cuộc đã tỏ tường.

Mà ta cứ vô tư cho rằng bộ dáng cụp mi khép nép, vô dục vô cầu kia của hắn là thật.

Ta đem ánh mắt hướng về tế đàn hừng hực ánh lửa kia, nhớ tới cung biến đêm hôm đó, những người bị thiêu sống ở vườn thượng uyển có thân tín của ta, phi tần của ta, còn có thái giám Lương Sanh lớn lên cùng ta từ nhỏ, hắn cũng coi như người thân cận nhất bên ta, ta sủng ái hắn hơn bất kì một phi tần nào trong hậu cung.

Hình ảnh bọn họ giãy giụa trong biển lửa trước khi c.h.ế.t một lần nữa hiện ra trước mắt, thiêu đốt đôi mắt ta, cháy lan tới tâm can ta, khiến cổ họng ta xộc lên một mùi m.á.u tươi.

Ta há miệng thở dốc, phun búng m.á.u tươi đó lên tay áo Tiêu Lan.

Rồi sau đó ta lau miệng cười nói:" Tiêu Lan, tốt nhất là ngươi nên g.i.ế.c ta đi, nếu không sau này ngươi nhất định sẽ hối hận."

Tiêu Lan cũng cười cười, quay lại phân phó thị vệ bên người, nói Thái Thượng Hoàng bệnh tình bệnh trở nặng, không thể đợi đến khi nghi thức tế thiên kết thúc, mau dìu hắn về Ưu Tư Đình nghỉ ngơi.

Ta nghe xưng hô này chỉ cảm thấy châm chọc.

Ta bất quá vừa mới nhược quán, tuổi còn trẻ, con nối dõi còn chưa có đã biến thành Thái Thượng Hoàng.

Ưu Tư Đình xưa nay là hành cung cho đế vương Miện Quốc nghỉ phép tránh nóng, Tiêu Lan đưa ta tới nơi đó, đơn giản là muốn giam lỏng ta về lâu về dài mà thôi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...