Khiêu Vũ Cùng Sói - Chương 1, 2, 3: Kỳ Chu Lễ đã chết rồi

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:44:27
Lượt xem: 7,109

1.

Tôi là nhân vật phản diện độc ác trong cuốn tiểu thuyết.

Anh bạn trai nghèo của tôi phải lái taxi thuê để nuôi tôi học đại học, chu cấp việc ăn uống cho tôi.

Nhưng sau khi tốt nghiệp tôi lại đá anh ta đi.

Tôi dùng chút thủ đoạn, thành công vào được công ty top 500 thế giới, sự nghiệp thăng tiến chóng mặt.

Đắc tội với nhiều người, họ không ngần ngại trả thù bằng việc động tay động chân vào con xe của tôi.

Vào lúc xe đang mất kiếm soát, Kỳ Chu Lễ lái chiếc taxi cũ kỹ của anh tăng tốc đuổi theo.

Hai chiếc xe với vận tốc kinh người xảy ra va chạm mạnh.

Trán Kỳ Chu Lễ chảy đầy máu, lảo đảo bế tôi ra khỏi xe.

Nhưng đã quá muộn.

Mùi xăng nồng nặc bao trùm chúng tôi.

Anh ta dùng hết sức lực cuối cùng ném tôi ra ngoài.

Giây tiếp theo, bầu trời âm u vang lên một tiếng nổ lớn.

Lửa lớn hoàn toàn nuốt chửng Kỳ Chu Lễ cùng hai chiếc xe.

Tôi nhớ rất rõ, lúc ném tôi ra ngoài, anh ta nói:

"Trần Yên, anh yêu em, hãy sống thật tốt."

Tại sao trên đời này lại có người ngốc như vậy chứ? Tôi không xứng đáng với sự tử tế của anh.

"Kỳ Chu Lễ, anh là đồ đại ngốc!"

Cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nhưng có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Tôi mất lý trí muốn lao tới nhưng lại bị đội cứu hộ kéo lại.

"Nguy hiểm! Đừng qua đó, người đã chec rồi!"

Đúng vậy, Kỳ Chu Lễ đã chec rồi!

Người đối xử tốt nhất với tôi trên thế giới đã không còn nữa rồi, cuộc sống của tôi không còn tồn tại một người đàn ông ngốc nghếch như anh ta nữa.

Tôi khóc đến mức gan ruột đứt đoạn.

Mở mắt lại một lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại.

Trở về sáu năm trước, vào ngày lễ tốt nghiệp đại học của tôi.

2.

Nhưng đây không chỉ là một buổi lễ tốt nghiệp bình thường.

Tôi đứng trên bục diễn thuyết, bên dưới là những người m.á.u mặt trong giới kinh doanh.

Họ đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới.

Chỉ cần nhận được một lời mời từ bất kỳ ai trong số họ là tôi có thể thăng tiến nhanh chóng.

Nhưng tôi biết, tài năng không phải là thứ duy nhất đưa cho tôi cơ hội một vé đặt chân vào những công ty đó.

Ví dụ như tôi, xuất thân từ gia đình bình thường, không có nền tảng gia đình, có đường tắt nhưng không trong sạch.

Vì vậy rất nhanh tôi đã bị để ý.

Vừa giới thiệu bản thân xong, vừa bước xuống khỏi bục uống một ngụm nước.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề tiến tới.

Anh ta là Cố Cảnh Thành, tổng giám đốc của tập đoàn Diệu Đằng.

Người đàn ông đứng trên cao, nắm trong tay số phận của nhiều người mới vào nghề.

Kiếp trước tôi đã ngủ với anh ta một đêm, ngày hôm sau liền nhận được thư mời làm việc của tập đoàn Diệu Đằng.

Ngay lúc này, anh ta đang nhìn tôi như một con mồi, với vẻ mặt đắc thắng: 

"Trần Yên, tôi đã để ý em lâu rồi, không chỉ ngoại hình xuất sắc, tài năng cũng không phải dạng vừa, tôi đặc biệt ngưỡng mộ em."

Tôi cười như không cười, khách khí nói một câu cảm ơn.

Quay người muốn rời đi, nhưng anh ta không cho tôi toại nguyện.

"Có thể cho tôi cơ hội trở thành thầy dẫn dắt cho em không?"

Cố Cảnh Thành là một nhân vật rất nguy hiểm, anh ta thích tôi làm công cụ ấm giường, nhưng lại sợ tài năng của tôi.

Trong sáu năm tôi ở tập đoàn Diệu Đằng, mỗi năm tôi đều đứng đầu danh sách doanh thu, mang lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty.

Vị trí của tôi tăng lên từng bậc, đe dọa vị trí tổng giám đốc của Cố Cảnh Thành.

Đối với một người đàn ông như Cố Cảnh Thành, phụ nữ không quan trọng bằng lợi ích, sự tồn tại của tôi đe dọa nghiêm trọng đến vị trí của anh ta.

Vậy nên anh ta đã tung tin tin tôi là tình nhân của anh ta cho vợ mình là Trịnh Tâm.

Đuong nhiên để bảo toàn danh dự và tài sản của mình, Trịnh Tâm phải loại bỏ tôi.

Chuyện động tay động chân vào xe của tôi là do cô ta sai người làm.

Muốn sống sót, tôi không thể tự tìm đường chec khi có cơ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khieu-vu-cung-soi/chuong-1-2-3-ky-chu-le-da-chet-roi.html.]

Nhưng diễn biến lại khiến tôi không thể tránh khỏi việc đụng độ với Cố Cảnh Thành một lần nữa.

Anh ta nhìn tôi không rời, tiện tay lấy một ly rượu vang từ khay của phục vụ, chạm cốc với tôi:

"Uống nước thì chán lắm, phải uống rượu."

Nói rồi, anh ta thay ly nước của tôi thành một ly rượu vang Penfolds độ cồn cao.

Hết một ly anh ta lại rót thêm một ly, từ từ ghé sát tai tôi, nói:

"Trình độ này của em, ngoài xã hội kia tìm cả ngàn người tương tự không thiếu, nếu không đi đường tắt, em sẽ không có ưu thế."

Tôi không bày ra loại biểu tình gì, lùi lại vài bước nhưng anh ta không nản chí mà còn tiến sát hơn.

Trực tiếp đặt tay lên eo tôi.

"Nhưng tôi có thể giúp em, với điều kiện là em phải cho tôi chút lợi ích."

3.

Tôi cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, định thoát khỏi móng heo của anh ta thì Lưu Ngọc Bình, vị giáo sư sắc sảo của tôi tiến tới.

Bà ta đẩy tôi về phía Cố Cảnh Thành.

"Ôi trời, Cố tổng, đã lâu không gặp, dự án lần trước tôi nói với ngài, ngài đã xem xét thế nào rồi?"

Bàn tay thô ráp của Cố Cảnh Thành bắt đầu vuốt ve eo tôi, tôi không quan tâm Lưu Ngọc Bình ra hiệu thế nào, dứt khoát gạt tay Cố Cảnh Thành ra.

Gương mặt Cố Cảnh Thành lập tức đen sì.

"Ban đầu dự định cho trợ lý gửi hợp đồng cho cô."

Anh ta liếc nhìn tôi, rõ ràng là muốn đổ lỗi:

"Xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi."

Cố Cảnh Thành bỏ đi, Lưu Ngọc Bình không cam lòng, đuổi theo.

Kết quả bị đối phương từ chối, bà ta tức giận chất vấn tôi.

"Cô làm sao vậy? Chẳng phải đã nói rồi sao, cô ngủ với anh ta một đêm, cô có công việc ổn định, dự án của tôi cũng thuận lợi."

Bà ta tính toán rất kỹ, lợi dụng tôi làm bệ đỡ giúp bản thân dễ dàng tiến vào giới thượng lưu.

Lưu Ngọc Bình đã bốn mươi nhưng bảo dưỡng vẻ ngoài rất tốt, dáng người cũng không tệ, tôi nhìn bà ta một lượt, cười nhạt.

"Hay bà tự mình đi, biết đâu Cố Cảnh Thành không chê, dù sao tắt đèn thì ai cũng như ai."

Tròng mắt Lưu Ngọc Bình tức giận trừng lớn như muốn rơi ra ngoài.

"Tôi có chồng rồi."

Ồ, bà ta cũng biết đến lễ nghĩa liêm sỉ.

"Thì tôi cũng có bạn trai, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy."

Nói xong, tôi cầm bảng lý lịch định ra ngoài.

"Hừ, cái gã bạn trai nghèo nàn của cô, cả đời lái taxi cũng không kiếm được một bằng cái gót chân của Cố Cảnh Thành."

Lưu Ngọc Bình cười nhạo.

"Tôi đã công tác tư tưởng cho cô từ năm nhất, cứ tưởng cô đã hiểu, không ngờ tuổi càng lớn não càng không phát triển, đáng đời cô suốt đời ở tầng lớp thấp không ngóc đầu nổi."

Kiếp trước tôi và Lưu Ngọc Bình là cùng loại người, chẳng phải là bị tẩy não, mà là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Nhưng tôi cũng dựa vào tiền mỗi tháng của Kỳ Chu Lễ.

Vì vậy, vừa giữ anh ta làm cái máy ATM, vừa theo Lưu Ngọc Bình chen chân vào giới thượng lưu, ham mê danh lợi.

Tôi là cây non mà bà ta dày công chăm sóc, bà ta không cam lòng bỏ công sức đổ sông đổ biển.

Không lâu sau, bà ta liền thay đổi thái độ.

"Trần Yên, đôi khi danh dự của con gái không quan trọng như vậy, em cởi quần áo ra, nằm xuống, tương lai hạnh phúc sẽ đợi em, ngoan, nghe lời cô, đi dỗ Cố tổng."

Tôi cũng cười, vẫy tay gọi Cố Cảnh Thành chưa đi xa.

Lưu Ngọc Bình và Cố Cảnh Thành còn tưởng tôi đã thông suốt, cười tươi như hoa.

Nhưng câu đầu tiên của tôi thành công khiến hai người họ tứv muốn nổ phổi.

"Cố tổng, giáo sư của tôi nói, nếu ngài không ngại, tối nay cô ấy sẵn sàng phục vụ ngài."

"Già như vậy rồi mà cô không tự thấy ghê tởm sao? Nhìn gương mà xem lại mình đi."

Liên tiếp hai lần bị chọc tức, Cố Cảnh Thành liền trút giận lên người Lưu Ngọc Bình:

"Trần Yên, cô giỏi lắm! Luận văn tốt nghiệp của cô, cô có tin tôi huỷ được cái bằng tốt nghiệp của cô không."

Lưu Ngọc Bình tức giận đến run rẩy, tôi vỗ nhẹ vai bà ta:

"Trong suốt khoảng thời gian cao học, bà nhiều lần lợi dụng công sức của tôi để trục lợi, bóc lột tôi, cướp đi phần thưởng của tôi. Không những vậy, bà còn đem dự án mà tôi thức khuya dậy sớm để hoàn thành đi ký tên cho mỗi mình bà. Bà ham hư vinh, không hề có ý định dẫn dắt tôi, còn đẩy tôi cho vị giáo sư khác. Hình như bà quên rồi thì phải, tôi đã trở thành học trò của thầy ấy từ lâu rồi, chính bà là người ký vào đơn xin chuyển của tôi."

Phần lớn các thầy cô đều rất tốt.

Nhưng Lưu Ngọc Bình quá trọng lợi ích, điển hình là kiểu người muốn ngư ông đắc lợi.

Bà cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.

Tôi nói một tràng dài, cảm thấy rất sảng khoái.

Quay đầu lại, từ xa nhìn thấy Kỳ Chu Lễ đang đứng ở cửa sảnh.

Bình luận

7 bình luận

  • Trong truyện có vài từ như cốt truyện, nhân vật phụ,... t nghĩ nu9 là xuyên ko mà sau khi trùng sinh mới thức tỉnh. ( ykr )

    Uyên 4 ngày trước · Trả lời

    • Đọc án văn tôi đã thấy nu9 tệ vl và cổ ko đáng được trọng sinh, những mà na9 vì cổ hi sinh quá nhiều, ngoài cô ấy ra chẳng ai bù đắp được cho anh ta cả nên tôi muốn đọc để xem na9 được bù đắp 🐧 Thật lòng thì lương tâm tôi thấy cái kết rất đúng, nhân quả tuần hoàn, nợ thì phải trả. Nhưng mà huhu thật sự thương na9, kiếp t2 anh ta vẫn k đc hạnh phúc

      Ydk 5 ngày trước · Trả lời

      • sao tui lại không thấy cái tag BE z trời :(

        vaxxtp 1 tuần trước · Trả lời

      • Tác giả có thù hận gì với nanu9 hả ??? Mắc gì cho na9 die r cho nu9 die

        tnae🌿 1 tuần trước · Trả lời

        • Nữ 9 cũng biết sai rồi còn muốn bù đắp nên có cần cho chết đâu sống để bù đắp cho nam9 là được rồi

          Phuongvu 1 tuần trước · Trả lời

          • Có phần sau hay ko kết thế này đau lòng quá tui muốn có phần sau họ đc hạnh phúc huhu 😭

            hanhut2305 1 tuần trước · Trả lời

            Loading...