Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi Tôi Rời Khỏi Thân X.á.c, Chồng Tôi Khóc Lóc Xin Tôi Đừng Đi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-17 20:54:37
Lượt xem: 512

1.

 

Hôm sinh nhật năm tuổi của Ninh Ninh, Tống Viễn Tri không về nhà.

 

Tôi gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại, anh ta chỉ bắt máy một lần, còn cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

 

“An Lan, anh đang họp, em có thể đừng làm phiền anh nữa được không?”

 

“Hôm nay, Ninh Ninh…”

 

“Ninh Ninh, Ninh Ninh. Em ngoại trừ lấy Ninh Ninh ra để trói buộc anh, còn biết làm gì nữa chứ?”

 

Anh ta nói xong thì lập tức ngắt máy và tắt điện thoại.

 

Tôi buông điện thoại xuống, ánh nến sinh nhật chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Ninh, con gái nhìn tôi đầy mong chờ: “Mẹ ơi, còn bao lâu nữa ba mới về nhà?”

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Sẽ nhanh thôi. Bây giờ mẹ đi đón ba về.”

 

Tôi nhờ dì bảo mẫu chăm sóc Ninh Ninh, còn mình thì lái xe đến công ty.

 

Trên đường đi, tôi không khỏi băn khoăn, ban đầu vứt bỏ mọi thứ để ở lại đây lập gia đình cùng Tống Viễn Tri, rốt cuộc là đúng hay sai?

 

Ở thế giới ban đầu của mình, tôi là cô nhi. Năm mười tám tuổi, tôi bị ràng buộc vào một hệ thống với nhiệm vụ là đến thế giới này chinh phục Tống Viễn Tri. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có vô số tiền thưởng.

 

Tôi và anh ta học chung trường đại học. Anh ta cũng là trẻ mồ côi. Mãi sau này chúng tôi mới gặp gỡ, nhưng dưới sự chủ động tiếp cận của tôi, cả hai đã nhanh chóng đến với nhau.

 

Kể từ đó, chúng tôi cùng nhau chăm chỉ học tập, cùng nhau nỗ lực phấn đấu. Tốt nghiệp xong, tôi dành hết tiền tiết kiệm giúp anh ta lập nghiệp. Ba năm sau, anh ta thành lập công ty của chúng tôi và cầu hôn tôi.

 

Khi ấy, nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhưng tôi lại không nỡ lìa xa anh ta, nên đánh đổi tất cả phần thưởng để có được cơ hội ở lại.

 

Hệ thống cảnh báo tôi: “Vì một người đàn ông mà từ bỏ mọi thứ, đến khi anh ta bỏ rơi cô, cô sẽ chẳng còn gì.”

 

Nhưng tôi đang say đắm trong tình yêu, nào để vào tai lời khuyên can ấy. Tôi trở thành một người bình thường của thế giới này.

 

Lúc đầu, cả hai chúng tôi cùng đi làm và hỗ trợ lẫn nhau, mỗi ngày đều thật ý nghĩa và tuyệt vời.

 

Nhưng cho đến nay đã bảy năm trôi qua, ngày qua ngày, tôi dần lui về hậu phương, cuộc hôn nhân của chúng tôi trở nên tẻ nhạt, thiếu sức sống.

 

Chỉ có Ninh Ninh, cô con gái năm tuổi của tôi đã tô điểm thêm chút màu sắc vào cuộc sống buồn tẻ này.

 

Bé con bị tim bẩm sinh rất nghiêm trọng. Tôi phải cẩn thận từng li từng tí bảo bọc con gái, chăm sóc và ở bên con.

 

Đây là lần sinh nhật cuối cùng trước khi phẫu thuật của con. Qua vài tháng nữa, khi thể chất bé con đạt tiêu chuẩn sẽ có thể tiến hành phẫu thuật. Rồi mai này, con sẽ là một bé gái khỏe mạnh, hoạt bát.

 

Nghĩ tới đây, con tim cằn cỗi của tôi cuối cùng lại bừng lên một tia sức sống.

 

Lái xe vào bãi, tôi tắt máy, đang định lên lầu tìm Tống Viễn Tri.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-toi-roi-khoi-than-xac-chong-toi-khoc-loc-xin-toi-dung-di/chuong-1.html.]

Đèn của một chiếc xe hơi cách đó không xa chợt nhấp nháy. Tôi khựng lại, từ xa nhìn sang. Nhưng đó là xe của Tống Viễn Tri.

 

Tiếp đến, một người đàn ông và một người phụ nữ bước tới bên chiếc xe. Nhìn thấy hai người nọ, đồng tử tôi đột nhiên co rụt lại.

 

Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Tống Viễn Tri: [Còn ở công ty sao?]

 

Anh ta rút điện thoại ra, nhấn vài cái rồi lại ngẩng đầu, mỉm cười mở cửa xe cho cô gái.

 

Tiếng chuông thông báo ở máy tôi vang lên, đã nhận được hồi âm của anh ta: [Đúng.]

 

Tôi không thể không tự cười giễu chính mình.

 

Họp. Hóa ra là họp với phụ nữ lạ trên xe?

 

Cô gái đó ngồi ở ghế phụ, đích thân Tống Viễn Tri cài dây an toàn cho cô ta. Hai người vừa thân mật lại tự nhiên.

 

Cô ta bất ngờ ngẩng đầu, hôn lên má anh ta. Tống Viễn Tri ngẩn ra một thoáng, sau đó nâng mặt cô ta lên hôn thật sâu…

 

Nhìn hai người ôm hôn nồng nhiệt, đôi mắt tôi khô rát đến phát đau.

 

Chuyện tới nước này, chẳng cần phải hỏi thêm gì nữa.

 

Sau khi kết thúc nụ hôn đầy luyến tiếc, Tống Viễn Tri khởi động xe.

 

Tôi cũng lập tức nổ máy xe và bám theo.

 

Nếu anh ta chịu để ý một chút thôi, thì đã có thể nhận ra xe của tôi rồi. Nhưng hiển nhiên, anh ta không có.

 

Cuối cùng, bọn họ lái đến một tiểu khu. Tống Viễn Tri nắm tay cô ta, suốt quãng đường cho đến khi bước vào thang máy đều rất ngọt ngào, hệt như cặp đôi yêu đương say đắm.  

 

Nếu tôi nhớ không lầm, đây là một trong những bất động sản của Tống Viễn Tri.

 

Dưới cú sốc tâm lý cực lớn, vậy mà tôi lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn suy nghĩ việc phân chia tài sản thế nào, đối phương ngoại tình trong hôn nhân có thể giúp tôi giành được bao nhiêu lợi thế.

 

Trở về nhà, Ninh Ninh vẫn đang đợi tôi.

 

Đối diện ánh mắt mong mỏi của con, tôi chỉ đành nói dối: “Ba còn đang bận việc. Chúng ta đi ngủ trước, đợi ba xong việc sẽ tổ chức sinh nhật bù cho con nhé?”

 

Khuôn mặt nhỏ xíu của con gái tràn ngập thất vọng, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà gật đầu.

 

Buổi tối, tôi ngủ cùng Ninh Ninh trong phòng. Nhìn gương mặt đang ngủ trong yên bình của con, bản thân tôi chẳng có chút buồn ngủ nào.

 

Hai giờ khuya, Tống Viễn Tri về nhà.

 

Anh ta vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa đã khóa trái nên sang phòng dành cho khách ngủ.

 

Không có bất kỳ tin nhắn nào được gửi, chẳng thèm lên tiếng lấy một lời.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Mãi đến lúc này, tôi mới òa khóc.

Loading...