Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHI TÌNH YÊU ĐÃ SÂU ĐẬM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:47:05
Lượt xem: 213

Khi ấy, làn gió xuân đầy dịu dàng, mang theo tâm sự vị mơ của thiếu nữ, cũng thổi qua chiếc áo sơ mi trắng của chàng trai.  

 

Bộ đồng phục trường học phấp phới trong gió, từng bọc lấy cả một thời thanh xuân huy hoàng.  

 

Khi đó, mọi người đều ghen tị, nói rằng chúng tôi là trời sinh một cặp, xứng đôi vô cùng, chắc chắn sẽ bên nhau dài lâu.  

 

Năm thi đại học, chúng tôi đều đạt nguyện vọng và đậu vào cùng một trường đại học, nhưng đăng ký học các chuyên ngành khác nhau.  

 

Lần đầu tiên Phó Trì đợi tôi tan học, bạn cùng phòng là Chu Chấn phấn khích lắc tay tôi: "Hứa Mạn, trời ơi, bên ngoài có một soái ca tìm cậu. Tôi đã giúp cậu dò hỏi rồi, đó là Phó Trì bên khoa Máy tính."  

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Trì dựa vào lan can, dáng người cao lớn, đứng trong đám đông qua lại mà nổi bật hẳn lên.  

 

Tôi mỉm cười với anh, trong lòng thầm nghĩ, Phó Trì, tôi biết anh.  

 

Khi đó, anh cưng chiều tôi đến mức không biết trời đất, tôi càng ngày càng trở nên ương bướng, nửa đêm đòi ăn cái gì, sáng hôm sau, nhất định anh sẽ cầm món đó, đứng chờ dưới ký túc xá.  

 

Thời đại học, chúng tôi như hàng triệu cặp đôi khác, quấn quýt và nhiệt thành.  

 

Khi anh sắp hôn tôi, tôi cũng giận dỗi kêu lên: "Anh lúc nào cũng tìm em, em không thể học bài cho tốt, nếu em bị trượt cuối kỳ, anh đừng mong gặp em."  

 

Phó Trì bật cười: "Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh, hay là chúng ta đến thư viện, em làm bài của em, anh không nói gì được không?"  

 

Chu Chấn khi đó mô tả chúng tôi là ngây thơ và khiến người ta ganh tỵ đến phát tức.  

 

4  

 

Năm thứ ba đại học, cha của Phó Trì qua đời, bất ngờ phơi bày công ty phía sau với đầy rẫy những lỗ hổng, mẹ anh bị chủ nợ ép đến mức tự tử bằng thuốc.  

 

Chỉ trong một đêm, đứa con cưng của trời sa sút thành bùn đất, tôi có gần một tháng không gặp được Phó Trì.  

 

Cho đến ngày đó, anh với dáng vẻ gầy gò, hai vai gục xuống, từ trong phòng bước ra, câu đầu tiên là: "Em đi đi, anh không muốn làm lỡ dở em."  

 

Tôi nghiến răng nhìn anh: "Anh nghĩ tôi thích anh vì cái gì? Là vì tiền hay gia thế của anh?"  

 

"Phó Trì, anh là đồ khốn." Tôi đỏ mắt, nước mắt rơi lã chã, lau thế nào cũng không hết.  

 

Anh bước tới, cúi người nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc nữa, Mạn Mạn, anh không nỡ xa em, nhưng anh làm sao dám... để em theo bên anh trong hoàn cảnh thế này…"  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-tinh-yeu-da-sau-dam/chuong-4.html.]

 

Khi đó, Phó Trì chỉ có một thân một mình, quay đầu không còn cha mẹ, con đường phía trước không ánh sáng.  

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, ước mơ của anh chưa bao giờ thay đổi, Phó Trì vẫn muốn cùng Hứa Mạn đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.  

 

Khi Phó Trì mới khởi nghiệp, vốn liếng bắt đầu khó khăn, tôi lén lút đưa cho anh số tiền hồi môn mà mẹ tôi dành dụm cho tôi.  

 

Khi biết nguồn gốc của số tiền đó, anh dựa đầu lên vai tôi, nhưng một tay giữ sau gáy tôi, không cho tôi quay đầu nhìn anh.  

 

"Cô bé ngốc, dù anh có vô dụng đến đâu cũng không thể dùng tiền này của em được.”

 

"Em cứ giữ kỹ, rồi sẽ có ngày nó được dùng vào chỗ xứng đáng."  

 

Sau này, khi sự nghiệp vừa có khởi sắc, gặp phải nhà đầu tư làm khó, một ly rượu trắng mười vạn, đêm đó anh kéo được hai triệu tiền đầu tư, loét dạ dày đến mức được đưa lên xe cấp cứu. 

 

Khi đó, anh thường bận rộn đến nửa đêm, có khi thức khuya đến mức đau dạ dày, liền vào phòng ngủ tìm tôi, đặt khuôn mặt lạnh lẽo vào lòng bàn tay tôi, nhỏ giọng lại đầy ủy khuất gọi Mạn Mạn.  

 

Tôi vốn là người ngủ rất sâu, nhưng mỗi lần anh gọi tiếng đầu tiên là tôi tỉnh ngay.  

 

Khi anh mệt mỏi cực độ, vùi đầu vào lòng tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Khi đó, tôi luôn nhẹ nhàng xoa bụng cho anh, một tay đặt sau đầu anh, vỗ nhẹ, nơi đó được cắt tóc rất gọn gàng, từng sợi tóc đen nhánh như mực, là nơi tôi yêu thích nhất.  

 

Anh nói: "Mạn Mạn, anh sẽ không để em hối hận vì đã theo anh."  

 

Sau đó, trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh vô tận hòa tấu cho anh. 

 

Tại vịnh Thánh Nỉ Bồi, những con sóng lớn trở thành chiếc khăn trùm đầu của tôi.  

 

Lời cầu hôn của Phó Trì chấn động cả thế giới, vô số cư dân mạng cố gắng tìm hiểu về nhân vật chính đằng sau sự kiện cầu hôn hoành tráng đó.  

 

"Hứa Mạn, có đồng ý lấy anh không?"  

 

 

 

 

 

Loading...