Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHI PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU VỚ PHẢI NỮ PHỤ BIẾN THÁI - C9

Cập nhật lúc: 2024-08-19 09:08:41
Lượt xem: 1,217

10.

 

Suốt một tuần, Lý Tuần đều mặc những bộ quần áo kỳ cục kia, bị tôi trói lại, chăm sóc rất kỹ.

 

Rửa mặt, ăn cơm, nghỉ trưa, giải trí......

 

Ngoại trừ phòng bếp, trong nhà sẽ không xuất hiện vũ khí sắc nhọn, trên người Lý Tuần cũng không có chỗ nào có thể giấu vũ khí.

 

Ngoại trừ phòng giam giữ hắn và phòng ngủ của tôi, những cửa phòng khác đều bị tôi phá bỏ, mang lại tầm nhìn không bị cản trở cho toàn bộ ngôi nhà.

 

Mắt thường có thể thấy được, hắn trở nên có chút nôn nóng, thường xuyên nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của tôi rồi ngẩn người.

 

Buổi tối, trước khi trở lại lồng sắt của mình, Lý Tuần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng điệu mất mát: "Chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?"

 

Tôi cúi đầu, đầu ngón tay hắn cách máy kích điện bên hông tôi rất gần, gần như là dễ như trở bàn tay.

 

Mà Lý Tuần hình như vẫn chưa nhận ra, cằm để ở đỉnh đầu tôi, âu yếm cọ cọ.

 

Hắn cao hơn tôi rất nhiều, vị trí này, vừa vặn thuận tiện cho tôi nghe được tiếng tim đập của hắn, hơi xao động, giống như mưa phùn đánh vào nhịp trống dày đặc.

 

“Không thể nha, em rất bảo thủ.”

 

Tôi đặt tay lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng kéo ra.

 

Tỷ lệ mỡ trong cơ thể hắn rất ít, bởi vậy gân xanh trên mu bàn tay đặc biệt nổi bật, tôi dùng đầu ngón tay miêu tả hình dạng các đường gân tay, hắn giống như sợ ngứa lật lòng bàn tay lại, bắt được tay của tôi.

 

Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hết thảy đều giống như không có chỗ che giấu.

 

Đôi mắt vui vẻ giận dữ kia không dám nhìn thẳng tôi, xấu hổ nhìn xung quanh, lông mi chớp nhẹ như cánh bướm, giọng nói khô khốc lại căng thẳng, nói ra sự thật:

 

"Tôi sợ sét đánh, đêm nay...có thể ở lại không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-phan-dien-benh-kieu-vo-phai-nu-phu-bien-thai/c9.html.]

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi buồn cười nhìn Lý Tuần, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay hắn, kéo dài thanh âm nói: "Ông xã, anh gần đây rất dính người đó.”

 

Lý Tuần nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.

 

Da hắn trắng bệch, đỏ mặt đỏ tai, nhiệt tình đem hai mắt mờ mịt hơi nước, tránh tay tôi ra, ra vẻ thờ ơ: "Vậy quên đi.”

 

Hắn trở lại lồng sắt của mình, cuộn tròn người đưa lưng về phía tôi, sống lưng căng thẳng, xem ra quả thật sợ hãi.

 

Tôi làm bộ muốn đóng cửa lồng lại: "Ngủ ngon.”

 

Lý Tuần nghe vậy mạnh mẽ trở mình, ngón tay thon dài trắng nõn bị cửa kẹp một cái, đau đến hít vào một hơi.

 

Hắn không buông tay, nắm khe hở lan can, ngửa đầu giận dữ nhìn tôi: "Thẩm Huỳnh, đây là nói yêu tôi?"

 

Tôi cúi người nhìn hắn, trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt hắn trắng như tuyết, giống như một bó hoa ngọc trâm lộ ra trong đêm, dịu dàng đa tình.

 

Chỉ có tôi biết sự xấu xí bên dưới vẻ ngoài tuấn tú của hắn, chỉ có tôi biết sự tính toán trong nụ cười ôn hòa của hắn, tôi đã sờ qua gai của hắn, cho nên biết rõ hắn không dễ dàng bị bẻ gãy như vậy.

 

Tôi có rất nhiều thời gian để thưởng thức.

 

"Xin lỗi." Trong giọng nói của tôi không có chút áy náy nào: "Em ngốc quá, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu đương, cũng không biết làm thế nào để được đàn ông yêu thích, nếu làm cho anh cảm thấy bị trói buộc——”

 

“Xin thông cảm nhiều hơn, ông xã.”

 

Tôi nói xong, dùng sức đẩy mạnh cửa, Lý Tuần cuối cùng chịu đau rụt tay, lại không buông tha từ khe hở lan can vươn ra, bắt lấy mắt cá chân của tôi.

 

Ngón tay hắn lạnh như băng, uốn lượn như rắn độc, dò xét hỏi: "Em thật sự yêu tôi sao?"

 

“Yêu chứ.”

 

 

Loading...