Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHI PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU VỚ PHẢI NỮ PHỤ BIẾN THÁI - C23

Cập nhật lúc: 2024-08-19 09:20:55
Lượt xem: 908

Sau khi trở về nhà, Lý Tuần không rời đi, hình như hắn đang họp video, quần áo chỉnh tề, quyến rũ động lòng người, cho dù là ánh mắt xoi mói cũng đẹp trai đến mức khiến người ta sợ hãi.

 

Tôi làm bộ ôm ngực, hướng tới hắn muốn hôn.

 

Lý Tuần thờ ơ rời tầm mắt, tiếng Anh lưu loát dừng lại một chút, chuyển sang tiếng Trung nói: “Tan họp.”

 

Khoảnh khắc hắn đóng laptop lại, tôi ngay lập tức lao lên chui vào n.g.ự.c hắn, Lý Tuần bị tôi đụng ngã trên sô pha, theo bản năng đỡ lấy eo tôi.

 

Khuôn mặt đẹp trai đó phóng đại trước mắt, hơi thở hắn hơi loạn, bình tĩnh nhìn tôi.

 

Tôi nóng lòng muốn lấy ra món quà tiện đường đem tới cho hắn: “Em có một bất ngờ dành cho anh!”

 

“Thật trùng hợp.” Lý Tuần nhướng mày: “Tôi cũng có một bất ngờ cho em.”

 

Tôi vô thức cởi quần áo hắn.

 

Lý Tuần nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi: “……..Không phải cái này!”

 

Hắn dùng tay bịt mắt tôi, dẫn đến cửa phòng ngủ.

 

Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, lông mi bị ngứa ngáy kỳ lạ, tôi nắm lấy cánh tay hắn, thấp thỏm chờ mong.

 

Phòng ngủ của Lý Tuần do tôi tự tay thiết kế, thay vì nói là phòng ngủ, không bằng nói là một phòng để đồ “tra tấn” tôi chuẩn bị cho hắn, hắn chuẩn bị bất ngờ gì ở bên trong?

 

Một khi sự im lặng đến sẽ được khuếch đại vô hạn, nhưng trong sự im lặng ch chóc đó, lại có tiếng vang rõ ràng.

 

“Rầm, rầm rầm.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

…….hình như có thứ gì đó đằng sau cánh cửa.

 

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tiếng cười vui vẻ của Lý Tuần vang lên bên tai tôi.

 

Hắn đẩy tôi vào trong, đồng thời buông tay ra: “Surprise.”

 

Tôi nhìn người đàn ông bị trói trước mặt, sững sờ.

 

————là Giang Minh Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-phan-dien-benh-kieu-vo-phai-nu-phu-bien-thai/c23.html.]

 

 

20.

 

Tôi không biết Lý Tuần đem người trói lại đây dưới mí mắt tôi như thế nào, rõ ràng camera cho thấy hắn chưa từng ra ngoài.

 

Liên tưởng đến hành động bình thường cầm laptop làm việc của hắn, lúc đó có bị camera giám sát che không?

 

Tôi nghiền ngẫm nở nụ cười, không hề lộ ra vẻ hoảng sợ mà Lý Tuần muốn thấy.

 

“Tối nay cậu ta là quà của em à?”

 

Tôi bước tới, Giang Minh Viễn bị bịt miệng lập tức rên rỉ giận dữ, làn da đều bị dây xích va đỏ, thật đáng thương.

 

Lý Tuần ngăn tôi đưa tay ra: “Đây là bí mật.”

 

Hắn nhìn xuống Giang Minh Viễn, trong mắt hiện rõ sự khinh thường và thờ ơ, là bởi vì Tần Miên Miên mà giận chó đánh mèo sao? Hắn đang ghen à?

 

Càng khó chịu, tôi cười càng vui vẻ: “Bí mật? Em với cậu ta chẳng có quan hệ gì cả, anh đang ghen à?”

 

Nụ cười của Lý Tuần trở nên có chút đáng sợ, giống như một con cáo xảo quyệt, vào lúc này lắc cái đuôi lớn: “Huỳnh Huỳnh, cuộc sống hiện tại của chúng ta tuyệt vời cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào, em biết mà.”

 

“Cho nên……”

 

Hắn thì thầm: “Chúng ta phải làm cho hắn biến mất - chúng ta phải trở thành đồng phạm, đồng lõa, đối tác, đây mới là bí mật vững chắc nhất, em nói xem đúng không?”

 

Thì ra hắn ở lại, là vì ý tưởng này.

 

Lý Tuần sẽ không chủ động báo cảnh sát, vì hắn cũng không trong sạch.

 

Nhưng Giang Minh Viễn thì khác, nhìn ánh mắt giống như muốn gi*t người của cậu ta mà xem, hiển nhiên là hoàn toàn chắc chắn về luận điểm “đồng tội” kia, hận tôi thấu xương.

 

Một khi thả cậu ta ra và để cậu ta gọi cảnh sát, nhổ củ cải ra khỏi bùn, tôi cũng gặp rắc rối.

 

Lý Tuần muốn dùng cách này để trói tôi vào thuyền giặc của hắn, hoàn toàn không chế tôi sao?

 

 

Loading...