Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Nào Hòa Ly, Ta Sẽ Kén Rể! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-07 12:19:16
Lượt xem: 5,863

"Hàm Hi, nhà của chúng ta ở ngay phía trước." Cố Nam Hòa dắt ta về phủ, đại viện bốn gian, quanh tường viện có những cành đào đang nở rộ vươn ra ngoài. Cảnh tượng ấy khiến ta nhớ đến trấn Đào Khê.

Người hầu trong Cố phủ đứng hai bên, Cố Nam Hòa giới thiệu thân phận của ta với họ: "Đây là thê tử của ta."

Đám người hầu kính cẩn cúi đầu gọi: "Phu nhân!"

Ta lấy túi tiền lẻ đưa cho Liễu Tứ: "Thưởng cho bọn họ giúp ta."

Trong túi đã chuẩn bị sẵn những thỏi bạc, mỗi thỏi đổi ra được khoảng bảy văn tiền.

Liễu Tứ chia bạc cho họ, giữa những tiếng cảm ơn rộn ràng, Cố Nam Hòa kéo ta vào trong nhà: "Hàm Hi, sao nàng lại lên kinh thành?"

"Chàng không hoan nghênh ta sao? Ở trấn Đào Khê, ai ai cũng nghĩ rằng ta là kẻ bị chàng bỏ rơi, mẫu thân chàng ngày nào cũng buồn rầu, còn bệnh của phụ thân chàng cũng chẳng thuyên giảm," ta rút cây gậy giặt đồ sau lưng ra: "Nam Hòa ca ca, chàng có nhận ra không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Nhận ra, nhận ra chứ!" Thấy gậy, lông mày Cố Nam Hòa giật giật, hắn ôm chặt lấy ta vào lòng: "Ta nào dám có ý gì khác, trong lòng ta chỉ có mình Hàm Hi thôi!"

Hắn khẽ thổi vào tai ta: "Liễu Nhị, Liễu Tam, Liễu Tứ sao lại gọi nàng là tiểu thư? Họ chẳng phải là cữu cữu của nàng sao?"

"Đúng vậy, lẽ ra họ là cữu cữu của ta. Mẫu thân ta là Liễu Đại, còn họ là nhị, tam, tứ. Có lẽ nghe nhiều người đồn đại rằng ta bị chàng bỏ rơi, nên họ cũng nghĩ đến việc thu xếp xử lý chàng đấy," đó là điều ta đoán.

Ta là một nữ nhân sống tại trấn, không ai dám đến gây sự với ta, vì ta có ba người cữu cữu rất dữ dằn.

"Nương tử, nàng phải tin ta. Ta không hề bỏ rơi nàng, cũng không thay lòng đổi dạ," giọng Cố Nam Hòa chợt trở nên dè dặt: "Nếu nàng nghe thấy gì không hay khi ở kinh thành, đừng tin vào lời đồn."

"Thế những lời đó là gì? Chàng nói trước cho ta nghe xem." Ta đẩy Cố Nam Hòa ra, nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu hắn không trung thực, ta sẽ hòa ly, rồi trở về trấn Đào Khê mà kén một phu quân khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-nao-hoa-ly-ta-se-ken-re/chuong-3.html.]

Cố Nam Hòa thành thật kể lại mọi chuyện. Mấy năm trước, khi hắn vào kinh dự thi, tình cờ gặp một cô nương, nàng là Lâm Tương Quận chúa, con gái của phủ An Ninh Hầu. Nàng ta không tin rằng Cố Nam Hòa đã kết hôn ở quê nhà, quyết tâm đòi lấy hắn cho bằng được.

Cố Nam Hòa uất ức nói: "Ta muốn đón nàng lên, nhưng lại sợ nàng chịu thiệt thòi. Dù sao thì đó cũng là Quận chúa, địa vị còn cao hơn cả ta."

Chúng ta quen biết đã lâu, nhìn nét mặt của hắn, ta liền biết hắn đang nghĩ gì: "Chúng ta là phu thê chính danh, có tam môi lục chứng, hôn thư rõ ràng, lại được quan phủ ghi chép. Ta chịu chút thiệt thòi cũng chẳng sao, đến lúc đó ta sẽ tới cửa cung đánh trống kêu oan, kiện Quận chúa kia một trận. Tiện thể, ta sẽ hòa ly với chàng, mẫu thân ta còn mong ta kén một chàng rể khác về nhà nữa cơ."

"Chàng rể? Nàng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó," Cố Nam Hòa ôm chặt lấy ta, gục đầu vào cổ ta: "Ta không dám gọi nàng tới, vì sợ Lâm Tương Quận chúa gan to sẽ làm hại nàng."

"Ta thì có gì mà không dám nghĩ? Ta đã bàn trước với phụ mẫu của chàng rồi. Nếu chàng không ngoan, ta sẽ thay họ đánh gãy chân chàng trước, sau đó chúng ta hòa ly. Khi về, họ sẽ nhận ta làm nghĩa nữ, lúc ấy ta sẽ kén một chàng rể về làm phu quân, hắn sẽ gánh vác ba dòng họ: một mang họ Liễu, một mang họ Cố, một mang họ của hắn." Ta đẩy hắn ra, cầm lấy cây gậy giặt đồ gia truyền của nhà Cố: "Vài năm qua, chàng có nuôi dưỡng hoa cỏ gì trong phủ không? Thật thà khai ra đi, ta có thể đánh nhẹ vài cái."

Cố Nam Hòa đứng dậy, khoanh tay sau lưng, ánh mắt trong veo nhìn ta: "Hàm Hi, đừng nghĩ đến chuyện kén rể. Nàng cứ ở lại trong phủ nghỉ ngơi, qua một thời gian nữa ta sẽ sắp xếp cho nàng trở về trấn Đào Khê."

"Ta đi sắp xếp chỗ ở cho các cữu cữu đã!"

Hắn xoa đầu ta, rồi bước ra ngoài.

Ta nhìn quanh phòng, đây là phòng ngủ của Cố Nam Hòa. Trên đầu giường đặt một cuốn sách, kẹp trong sách là một cành hoa đào đã khô, dưới đó là một mảnh giấy do hắn viết:

“Tình nhớ đêm dài mênh mang, dù nơi chân trời góc bể vẫn chẳng cách trở. Lòng xuân chớ cùng hoa đua nở. Một tấc tương tư, một tấc tro tàn.”

Hừm!

Hắn đúng là tên mọt sách đầy tính lãng mạn!

Trong phòng chính, phòng khách, phòng bên, chẳng có dấu hiệu ai từng sống ở đây. Nhưng trong thư phòng của hắn lại có một chiếc giường thấp nhỏ.

Một lúc sau, khi ta vẫn chưa thấy Cố Nam Hòa trở về sau khi đi sắp xếp chỗ ở cho các cữu cữu, thì từ bên ngoài vọng vào giọng nói thanh thoát của một nữ nhân: "Cố Nam Hòa, thê tử ở quê của ngươi đã tới rồi à?"

Loading...