Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi mẹ ra tay - 6.2-7.1

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:49:01
Lượt xem: 362

Trong ảnh, Phó Cảnh đang đỡ một người phụ nữ trẻ đẹp, người phụ nữ này cũng tỏ ra ngượng ngùng rất đúng lúc.

 

Có lẽ do góc chụp, hai người trông rất thân mật.

 

"Này—cô!"

 

Phó Tử Ngạn gọi tôi, mặt trông rất căng thẳng.

 

Hắn cười nhạt: "Nếu cô nói cô là mẹ của tôi, thì để tôi đưa cô đi bắt gian nhé!"

 

Giọng điệu của hắn mang theo chút căm phẫn khó nhận ra.

 

Tôi lặng lẽ nhìn Phó Tử Ngạn, bất ngờ hỏi:

 

"Cậu đang tức giận à? Tại sao?"

 

Theo thông tin hệ thống cung cấp, mối quan hệ giữa Phó Tử Ngạn và Phó Cảnh không tốt.

 

Và Phó Tử Ngạn đã nói rõ rằng sau này hắn sẽ không tiếp quản gia tộc họ Phó, và sẽ cắt đứt quan hệ cha con khi trưởng thành.

 

Vậy tại sao Phó Cảnh tìm phụ nữ khác, hắn lại tức giận?

 

Phó Tử Ngạn mím môi không nói gì, nhưng đôi mắt đỏ hoe ngày càng rõ.

 

Cuối cùng, một trong những đàn em của hắn khẽ nhắc tôi:

 

"Hôm nay… là ngày giỗ mẹ của đại ca."

 

Lần này đến lượt tôi sững sờ.

 

Tôi chợt không biết Phó Tử Ngạn có thái độ như thế nào với người mẹ đã mất sớm của mình.

 

7.

Phó Tử Ngạn đến trường để bắt quả tang.

 

Nhân vật nữ chính trong bức ảnh là giáo viên chủ nhiệm của hắn, cũng là cô giáo Kiều mà Trương Tuyết đã nhắc đến, Kiều An Nhiên.

 

Cửa văn phòng bị đạp mạnh mở tung.

 

Phó Tử Ngạn nhét tay vào túi, giọng điệu thờ ơ:

 

"À, xin lỗi đã làm phiền hai người đang lén lút không có người làm chứng. Thật là ngại quá.”

Anan

 

"Nhưng mà ông già, nếu muốn tìm cô giáo Kiều làm cuộc hôn nhân thứ hai thì sao không nói sớm? Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, tôi cũng vừa ghé thăm bà ấy, để bà ấy gặp người em gái mới này chứ."

 

Giọng nói mang đầy sự khiêu khích, kèm theo cơn giận không dễ nhận ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-me-ra-tay/6-2-7-1.html.]

Tôi thầm nghĩ, với cái miệng này của Phó Tử Ngạn, việc Phó Cảnh không đánh c.h.ế.t hắn cũng thể hiện rằng ông ấy có chút tình phụ tử.

 

"Bạn học Phó."

 

Kiều An Nhiên bình tĩnh đáp lại, nhưng tôi vẫn bắt được một tia không kiên nhẫn và khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt cô ta.

 

Giọng cô ta pha chút bất lực: "Em đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang thảo luận với Phó tiên sinh về vấn đề của em."

 

"Thảo luận về tôi hay là thảo luận về chuyện hai người sẽ kết hôn?"

 

"Phó Tử Ngạn."

 

Giọng nói của Phó Cảnh lạnh lùng đến mức không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào.

 

Nhưng Phó Tử Ngạn như bị ai đó bóp chặt cổ, đột ngột im lặng.

 

Người đàn ông đang quay lưng lại với chúng tôi từ từ quay lại, nhìn Phó Tử Ngạn một cách bình thản: "Xin lỗi đi."

 

Phó Tử Ngạn mím chặt môi.

 

Hắn không nói gì, chỉ nhìn Phó Cảnh với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy căm hận.

 

Dù là cha con ruột, nhưng tôi nhìn vào lại thấy như kẻ thù không đội trời chung.

 

"Không có gì đâu." Kiều An Nhiên nhanh chóng lên tiếng để làm dịu tình hình, rồi mỉm cười với Phó Cảnh, "Học sinh Phó chỉ là có chút hiểu lầm, em ấy…"

 

"Xin lỗi."

 

Phó Cảnh bước tới trước mặt Phó Tử Ngạn, mắt nhìn xuống.

 

Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh: "Nhà họ Phó không chấp nhận những đứa con không có giáo dục."

 

Tôi cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể Phó Tử Ngạn đột nhiên cứng đờ, bàn tay thả bên hông cũng siết chặt thành nắm đấm.

 

Tôi nghĩ thằng nhóc này miệng thì nói không cần Phó Cảnh quản, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến lời ông ta nói.

 

Thế là tôi thở dài:

 

"Dù có thể là do dòng m.á.u nhà họ Văn, nhưng Phó tiên sinh, cái kiểu thiên vị này của anh liệu có hơi quá đáng không?"

 

Phó Cảnh dừng lại trong giây lát, như thể bị đóng băng ngay tại chỗ.

 

Câu nói của tôi cũng khiến Phó Tử Ngạn nhớ ra rằng bên cạnh mình còn có tôi.

 

Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn tôi và kéo tôi lùi lại.

 

Hắn lẩm bẩm chửi rủa: "Lúc này mà chọc ông ấy, đến tôi cũng không cứu nổi cô đâu!"

Loading...